CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 191

bệnh thì không còn ầm ĩ nữa, đồng tâm hiệp lực kiếm tiền để
chữa bệnh cho con.”

Những lời bàn tán xôn xao ấy truyền đến tai Tịch Duệ Nam,

câu nói “biết con bị bệnh thì không còn ầm ĩ nữa” khiến cậu đặc
biệt cảm khái. Thời khắc này, cậu đột nhiên thấy ngưỡng mộ cô bé
bị bệnh đó, bởi vì bệnh của cô bé đã cứu vãn được một gia đình sắp
tan vỡ.

Buổi trưa sau khi tan học, Tịch Duệ Nam tìm đến công ty của

bố. Tịch Văn Khiêm không ở đó, nhân viên nói ông đi ra ngoài có
việc, cậu gọi vào di động của ông thì thấy tắt máy, cậu đoán nhất
định là ông lại đi tìm Phạm Na. Cậu phẫn nộ đạp xe đến nhà Phạm
Na, xông lên lầu đập cửa bùm bụp, đập cả nửa ngày vẫn không có
người ra mở cửa. Nhưng tiếng ồn ào khiến cho người của căn hộ
đối diện phải ngó ra ngoài, đó là một bà lão, bà ngạc nhiên nhìn cậu,
nói: “Không có người mở thì chắc chắn là không có ai ở nhà, cậu
còn gõ cửa mãi làm gì?”

Tịch Duệ Nam cũng biết mình thật ngốc nghếch, đã chặn bọn

họ ở đây một lần rồi, bố cậu sao còn có thể đến nhà Phạm Na
nữa chứ? Nhưng ngoài nơi này ra, cậu không biết đi đâu để tìm
người nữa. Bực bội đi xuống lầu, ánh mặt trời giữa trưa chói chang
khiến hai mắt cậu cay xè. Không biết từ cửa sổ của căn nhà nào
văng vẳng bay ra một ca khúc với giai điệu du dương:

“... Người người muốn sống những ngày tháng tốt đẹp,

Nhà nhà có những chuyện khó quên của riêng mình.

Có người không có vàng bạc,

Lại có người là không có tình cảm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.