CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 225

giới mới mỹ lệ chưa từng thấy, là sự rung động và mê hoặc trước nay
chưa từng có.

Chỉ một cái nhìn trong nháy mắt, nhưng lúc khom người nhặt

quả cầu, Bạc Hà lại vô cùng mẫn cảm ngẩng đầu nhìn về phía cậu.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt chấn động của cậu khiến cô lập

tức phản ứng lại. Theo bản năng cúi xuống nhìn, phát hiện ra cảnh
xuân trước ngực mình lộ ra, cô cuống quýt nâng tay che phần cổ áo
trễ xuống, giấu đi mảng da trắng như tuyết kia.

Sau đó, cô lập tức đứng thẳng người, hung dữ lườm cậu, bờ môi

động đậy muốn nói gì đó nhưng không thốt nên lời. Chắc là cô
muốn chửi cậu, nhưng vì kiêng dè có nhiều người trên sân, làm
ầm lên cũng chẳng có lợi, đành thở phì phì lườm cậu thêm cái nữa
rồi quay người chạy đi.

Như tên trộm bị người ta bắt quả tang, Tịch Duệ Nam đỏ mặt tía

tai, cho dù cậu chỉ là vô tình nhìn thấy.

Một trận gió thổi đến, những bông hoa quế trông giống những

mẩu vàng vụn bay lả tả khắp trời, hương hoa bủa vây khắp người.
Trái tim của cậu, thơm ngát rộn ràng...

Bạc Hà đến nhặt cầu rồi đi, chỉ là trong thoáng chốc, nhóm

nam sinh đều đang tóm lấy Dư Triết trêu đùa, chẳng hề chú ý
đến ánh mắt sắc như dao của cô và Tịch Duệ Nam đang đỏ mặt tía
tai.

Bọn họ vẫn đang nói về chuyện “tiếp xúc thân mật”, có một nam

sinh biệt danh là Lão Miêu, là người lớn tuổi nhất trong lớp, đã
mười bảy. Cậu ta có một hàng ria mép, cho nên trông có vẻ trưởng
thành hơn. Cậu ta hạ giọng nói với mọi người: “Muốn biết “tiếp
xúc thân mật” thật sự là như thế nào không? Buổi chiều hôm nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.