CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 24

“Cho đến năm ngoái, chú Bạc phát hiện mắc ung thư phổi giai

đoạn cuối, chú ấy mới đưa Bạc Hà đến tìm mẹ. Thực ra cách làm
này của chú ấy rất không nên, ly hôn là chuyện của hai người lớn,
vì sao lại bắt trẻ con mất đi tình yêu của mẹ.”

Hà Uyển im lặng. Bạc Gia Khánh là người ít học, ông ấy không

hiểu những điều này. Ông ấy chỉ biết nếu như Hà Uyển một mực
muốn ly hôn thì đừng nghĩ đến việc gặp lại con gái nữa. Bạc Hà
năm đó mới bốn tuổi, người làm mẹ là bà lại vắng mặt trong những
năm tháng trưởng thành của con gái, cho đến tận hai mươi năm sau
mới gặp lại được thì con gái đã trưởng thành rồi. Bạc Hà cùng với
bố ruột đến bệnh viện nổi tiếng nhất của thành phố cảng biển
này khám bệnh, bà nhận được điện thoại của Bạc Gia Khánh, lúc đi
đến đó vô cùng kích động. Trong phòng bệnh trắng tinh, sạch sẽ,
ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Bạc Hà, lời chưa thoát ra khỏi miệng,
bà đã không kìm nén được nghẹn ngào.

Ngược lại, Bạc Hà nhìn thấy bà lại vô cùng bình tĩnh, khách sáo

giống như tiếp đón một người họ hàng ít qua lại: “Xin chào, đến
rồi, ngồi đi, uống trà.” Gần như không có câu nào vượt quá hai
chữ. Không phải là cố ý lạnh nhạt mà là thực sự không quen biết,
hai mươi năm trường, tháng năm kéo dài khoảng cách khiến cô cảm
thấy xa lạ với người mẹ ruột này. Cô thậm chí không oán hận bà, bởi
vì không quan tâm, quan tâm mà không có được thì lòng mới ôm oán
hận. Mà có mẹ ruột hay không, đối với cuộc sống của cô rõ ràng
không có ảnh hưởng gì, cô vẫn luôn hưởng thụ tình yêu thương dạt
dào của bố.

Cho nên, mẹ con gặp lại nhau sau hai mươi năm, Bạc Hà chỉ

khách sáo, lịch sự chào hỏi, không ôm đầu khóc lóc đau đớn, cũng
không mặt đầy oán hận. Biểu hiện của cô rất bình tĩnh, bình tĩnh
đến mức khiến Hà Uyển ủ rũ và cảm thương vô hạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.