Bây giờ, hằng ngày trước khi đi học, thời gian nán lại trước gương
của Bạc Hà luôn lâu hơn trước, quần áo chỉnh đi chỉnh lại cho thẳng,
mái tóc ngắn chải tái chải hồi. Bây giờ, dù sao cũng có nam sinh
thích cô rồi, nên càng phải chú ý đến hình tượng cá nhân, không
được có lỗi với hai nhân vật âm thầm ngưỡng mộ cô.
Nữ nhân vì người thích mình mà trang điểm, tự cổ đã như vậy
rồi. Đặc biệt là nữ sinh trẻ trung đang tuổi hoa, bất luận cô ta có
thích người con trai ngưỡng mộ mình hay không, vẫn luôn mong
muốn họ thấy được diện mạo đẹp đẽ nhất của mình. Nếu không
phải mùa thu hơi lạnh, cô đã có thể diện váy vì hai cậu con trai thầm
thích mình, cô muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp, nữ tính nhất để cảm
ơ
n bọn họ đã nhận ra cô giữa “bụi cỏ hoang”.
Chỉ có điều, cậu nam sinh còn lại kia là ai, đó vẫn là một câu đố
chưa được giải đáp trong lòng cô. Tạm thời, cô cũng không có nhiều
tâm tư để suy đoán, vì kỳ thi giữa học kỳ đã đến rồi, kỳ thi lớn đầu
tiên từ khi bước vào trung học, cô phải nỗ lực chuẩn bị cho nó. Cô
cũng chẳng hy vọng có thể thi thật tốt, thật giỏi, chỉ cần đạt mức
bình thường, không quá lẹt đẹt là được rồi.
An Nhiên và Bạc Hà có cùng một suy nghĩ, không cầu tốt nhất,
chỉ cầu tạm ổn. Hai người bọn họ đều không phải học sinh có thành
tích xuất sắc nhưng lúc thi vẫn có thể đứng vững ở vị trí trung bình,
sẽ không khiến giáo viên quá vui mừng, cũng không khiến giáo
viên quá phiền lòng.
Lần này thi giữa kỳ, bọn họ cũng duy trì được thành tích vừa
phải, không cao cũng không thấp. Trong lớp, đáng thất vọng nhất
là Tịch Duệ Nam, cậu thi vào cấp ba với thành tích đứng trong top
mười của khối lớp chín Thanh Châu nhất trung, tổng điểm xếp
thứ hai của lớp năm khối mười. Lần thi này, cậu lại khiến mọi
người vô cùng ngạc nhiên khi rơi khỏi top mười người đứng đầu,