Lúc không có thì chẳng có lấy một mống, khi có rồi thì lại đến
cả hai, nhưng mà có người thích mình thì càng nhiều càng tốt, Bạc
Hà đột nhiên có cảm giác rất thỏa mãn: Xem ra mình vẫn có sức
hấp dẫn mà. Cảm giác từ khoái trá tăng lên thành dương dương đắc
ý, vẻ mặt cả ngày đều vui vẻ, ngọt ngào. Lòng ham thích hư vinh
đáng yêu của thiếu nữ đấy mà!
Quả quýt xuất hiện sau giờ Thể dục kia là của Tịch Duệ Nam,
nhân lúc mọi người không chú ý, cậu đã đặt vào ngăn bàn của Bạc Hà.
Sáng sớm các nam sinh đến phòng học đặt quýt nhiều quá, cậu
ngại ngùng không muốn xúm vào chuyện náo nhiệt này, cũng không
muốn người khác biết cậu đặt quýt vào ngăn bàn con gái. Cho nên
nhân tiết Thể dục, phòng học không có ai, cậu cố ý dềnh dàng đi
cuối cùng, đợi đến khi trong phòng học chỉ còn lại một mình, cậu
nhanh nhẹn nhét quả quýt này vào ngăn bàn dãy trước.
Tổng cộng cậu hái được năm quả quýt, lúc trèo tường ngã xuống
bị dập mất ba quả, còn lại hai quả lành lặn, một quả vỏ đã hơi đỏ
rồi, giống như vẻ ửng hồng thẹn thùng của thiếu nữ khi mới biết
yêu, có thể coi đây là trái quýt ngon loại thượng đẳng, cũng coi như
đáng để an ủi cho vết xước sưng vù trên cổ tay và vết bầm trên
đầu gối cậu.
Trong tiết truy bài sáng, cậu nhìn thấy ngăn bàn của Bạc Hà đã
có mấy quả quýt rồi. Đoán là Quách Ích tặng cho cô, hôm qua cậu
ta cũng đi đến vườn quýt. Cậu chẳng muốn đặt quýt của mình lẫn
lộn với quýt cậu ta tặng, thế nên nhân lúc đến tiết học Thể dục,
các bạn trong lớp đều đã ra ngoài hết, cậu vội cầm bút mực vẽ một
biểu tượng mặt cười trên vỏ quả quýt, biểu thị hàng độc quyền sản
xuất của Tịch Duệ Nam. Sau đó, cậu nhanh chóng đặt trái quýt mặt
cười này vào ngăn bàn của Bạc Hà.