CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 267

Cô gắng hết sức để bản thân bình tĩnh lại, tiếp tục vẽ tranh

nhưng chưa vẽ được mấy nét thì cửa phòng đột nhiên có người khẽ
gõ hai tiếng rồi đẩy mở ra, Tịch Duệ Nam vắt áo khoác ngoài trên
cánh tay, hai tay ôm quả bóng rổ đứng ở cửa, ngạc nhiên nhìn căn
phòng vẽ vắng tanh, nói: “Sao hôm nay chỉ có một mình cậu ở đây?”

“Bọn họ đều vẽ xong đi về trước cả rồi.”

Tịch Duệ Nam “ồ” một tiếng, đứng ở cửa hồi lâu, cậu ngập

ngừng đi vào trong, miệng lẩm bẩm giống như nói một mình: “Mệt
quá rồi, ngồi nghỉ một lát rồi đi.”

Cậu đi qua rất nhiều chỗ ngồi trống, đi thẳng đến một chiếc

ghế bên cạnh Bạc Hà rồi ngồi xuống, chưa khảo đã khai thêm
một câu: “Xem cậu vẽ tranh một lát.”

Xem vẽ? Hay là xem người? Bạc Hà vừa nghĩ như vậy, mặt bất

giác ửng hồng. Từ nhỏ cô vẫn thường chơi với con trai, vốn dĩ tiếp
xúc với con trai luôn vô cùng tự nhiên, thoải mái, nhưng khi tiếp xúc
với Tịch Duệ Nam lại hay dễ dàng đỏ mặt. Cảm thấy cậu ngồi
xuống bên cạnh, cơ thể vừa vận động có luồng hơi ấm truyền
đến, mặt của cô càng đỏ hơn, mắt chăm chú nhìn vào giá vẽ, chẳng
dám nhìn cậu.

Tịch Duệ Nam biết cái cớ của mình vô cùng vụng về nhưng cậu

thực sự không có cách nào cao minh hơn. Cậu thiếu niên chẳng hề
có kinh nghiệm yêu đương, chỉ dựa vào bản năng để tiếp cận cô gái
mình thích, lời nói và hành động đều khó tránh khỏi có chút ngốc
nghếch.

Phòng vẽ rộng rãi chỉ có hai người bọn họ ngồi nên càng toát lên

vẻ tĩnh lặng. Trong yên tĩnh, Bạc Hà bỗng cảm thấy căng thẳng,
đến mức không khống chế nổi nét vẽ, tay hơi run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.