CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 265

màn sương mỏng này như biến thành một chiếc kem bông khổng
lồ, khắp nơi đều là vị ngọt mềm mại.

Trời thu ngày càng lạnh, cuối cùng cũng chuyển sang đông.

Sau khi trận mưa cuối thu rả rích rơi, nhiệt độ lập tức hạ xuống

rất nhanh. Màn sương trắng buổi sáng mang theo hơi lạnh khiến
người ta run rẩy, vầng mặt trời dường như đã bị quản thúc, trốn
mình sau đám mây xám không ló mặt ra, tương phản với nó là luồng
không khí lạnh tung hoành khắp nơi.

An Nhiên khoa trương nhất, nhiệt độ vừa giảm liền đội mũ

quàng khăn đi găng tay, cô ấy nói là sợ nhất trời lạnh, ghét nhất
mùa đông. Bạc Hà cũng vậy, cô thấy mùa hè tốt hơn nhiều, sẽ
không bị lạnh đến mức phải co ro, suýt xoa. Mùa đông đạp xe đi học
là vất vả nhất, gió bắc sắc như dao, xuyên qua lớp quần áo dầy
cộm, đâm vào da thịt, lạnh thấu đến tận xương. Mỗi lần đạp xe
đến trường, toàn thân như sắp đông cứng lại, đặc biệt là hai bàn
tay, dù có đeo găng tay cũng chẳng ăn thua, mười đầu ngón tay vẫn
lạnh cứng.

Cho nên trời vừa lạnh, Bạc Hà đã không muốn đạp xe nữa mà đổi

sang đi xe buýt để đỡ phải chịu rét. Nhưng nếu vậy, mùa đông này sẽ
không thể cùng đi học, cùng tan học với Tịch Duệ Nam, nghĩ đi nghĩ
lại, cô quyết định tiếp tục đạp xe.

Cho dù chưa từng nói gì nhưng Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đều

hiểu rõ trong lòng. Ngày ngày vào sáng sớm, cậu đến đợi cô cùng đi
học, buổi chiều lại đợi cô cùng về. Tuy luôn là một người trước, một
người sau, gần như không nói chuyện gì nhưng cảm giác ngọt ngào
vấn vương vẫn giăng kín khắp nơi như hòa vào bầu không khí
trong suốt. Đó là cảm giác mà Bạc Hà trước nay chưa từng có, thế
giới dường như trở nên ngọt ngào hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.