Bạc Hà đạp xe ra cửa, từ tít phía xa cô đã nhìn thấy trong màn
sương mỏng có bóng dáng màu xanh mờ ảo đứng ở cửa tiểu khu. Tịch
Duệ Nam thật sự đến đợi cô cùng đi học, tim cô bất giác ngưng đập.
Đến gần hơn, màu xanh kia dần hiện rõ dáng người trong màn
sương mỏng, cậu thiếu niên mặc áo xanh ngồi trên chiếc xe đạp
địa hình màu xanh, chân trái chống xuống đất, đeo tai nghe MP3
giống như đang chuyên tâm nghe nhạc. Nhưng cô vừa đi đến gần,
cậu liền cảm thấy, quay đầu nhìn về phía cô.
Màn sương khẽ bay bay, không khí thanh mát, lạnh như nước. Vì
còn rất sớm nên cửa tiểu khu chẳng có bóng người nào. Thế giới
dường như chỉ còn cô và cậu nhìn nhau qua màn sương. Đôi mắt cậu
đen láy, trong sáng như tinh thạch, khóe miệng nở một nụ cười
ngượng ngùng.
Một lần nữa, Bạc Hà rõ ràng nghe thấy tiếng tim mình loạn
nhịp. Cô cúi đầu xuống, ngại ngùng không dám nhìn Tịch Duệ
Nam, đạp xe đi thẳng, khi lướt qua cậu cũng chẳng dám liếc sang.
Tịch Duệ Nam cũng không gọi cô, khóe môi hàm chứa một nụ
cười, vui vẻ đi theo phía sau. Trước đây, động một tí là cô lườm cậu,
bây giờ lại ngại ngùng nhìn cậu. Dù không có kinh nghiệm yêu đương
đi nữa, cậu cũng biết đây là dấu hiệu tốt, một cô gái nhìn thấy
một chàng trai mà xấu hổ, ngại ngùng thì bất luận thế nào cũng
tốt hơn là cô ấy tỏ ra hung dữ. Niềm vui bỗng chốc như cánh
buồm no gió, thổi căng lên trong lòng cậu. Tâm trạng vui vẻ, cậu vừa
nghe MP3 vừa khe khẽ huýt sáo theo điệu nhạc, tiếng huýt sáo trong
trẻo vui tai, hòa với tiếng hót của những chú chim mới thức giấc
trên cành.
Nghe tiếng huýt sáo vui tai của Tịch Duệ Nam, cùng cậu đi xuyên
qua màn sương màu trắng sữa, Bạc Hà cảm thấy buổi sáng trong