CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 262

lại không đợi nữa, cô có cảm giác như mình bị lạnh nhạt vứt bên
đường. Cô nghĩ chắc do tiết Toán hồi sáng cô tức giận, lạnh mặt
với cậu. Cá tính của Tịch Duệ Nam rất mạnh, bọn họ từng cứng đối
cứng mấy lần, rõ ràng lần này cô lại làm cậu giận rồi.

Không đợi thì thôi, có gì ghê gớm chứ, dù gì ngay từ lúc bắt đầu

cũng chẳng phải là tôi cầu xin cậu đến đợi. Bạc Hà vừa hậm hực
nghĩ vừa thở phì phì dắt xe ra, nhảy lên guồng chân đạp, chẳng
mấy chốc đã về đến nhà.

Hôm nay, bố cô lại lái xe ca ngày, sau bảy giờ tối mới về nhà.

Cô một mình ở trong bếp vo gạo rửa rau chuẩn bị làm cơm tối, chỉ
cảm thấy đầy một bụng tức anh ách khó chịu. Đột nhiên, cô nghe
thấy cửa sổ bằng kính của phòng khách có mảnh đá nhỏ đập vào
phát ra tiếng lảnh lót, mấy giây sau lại đập một tiếng nữa. Trẻ con
nhà ai vô vị như thế này? Bạc Hà vốn dĩ đã buồn bực, liền vứt
chỗ rau mới rửa được một nửa, hai tay ướt sũng xông ra nhìn. Cô
đang định dồn hơi mắng cho mấy kẻ nghịch ngợm kia một trận,
nhưng nhìn xuống lầu trong sắc chiều chạng vạng lại thấy một
bóng dáng màu xanh đứng đó, tim cô bỗng lỗi nhịp.

Nhìn kĩ lại, quả thật là Tịch Duệ Nam đang ngẩng đầu nhìn lên,

thấy cô xuất hiện, mắt cậu sáng lên. “Cậu không sao chứ?”

Cơn tức cuồn cuộn trong lòng bỗng chốc giống như quả bóng

xẹp hơi. Trái tim Bạc Hà lại bắt đầu đập loạn, vừa ngạc nhiên vừa
vui mừng, còn có vài phần khó hiểu vì câu nói không đầu không
đuôi kia của cậu. Cô hỏi: “Mình có thể làm sao được chứ?”

“Thầy dạy Hóa bảo mình giúp thầy ấy phê bài tập, xong việc

mình xuống dưới thì thấy cậu đã không còn ở phòng vẽ nữa. Giáo
viên mỹ thuật nói cậu không khỏe nên xin về trước, mình sợ cậu có
chuyện gì, không sao là tốt rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.