này cùng các bạn trai, bây giờ nghe thấy liền vui mừng hớn hở gật
đầu. “Được.”
Khách sạn nơi Tịch gia tổ chức tiệc là khách sạn Hoa Viên, sảnh ở
tầng trệt có một vườn hoa nhỏ đúng như tên của nó. Vườn hoa lớn
bằng khoảng một sân chơi bóng rổ, trồng mấy cây trúc, vài cây
chuối và nhiều loại hoa, còn có một hồ nước hình tròn nữa, trong
hồ đặt một hòn giả sơn nhỏ, bắt chước kiểu đình viện Giang Nam.
Hoa viên nhỏ đối diện với một hàng cửa sổ kính của phòng tổ chức
tiệc, lại có cửa để đi từ trong ra vườn, đương nhiên trở thành chỗ chơi
tốt nhất cho hai đứa trẻ con. Gạt đi nhóm hoa tiên tử nhỏ kia, hai
đứa chạy vào vườn hoa chơi “binh bắt giặc”.
5
Trước khi đi ra ngoài chơi, Bạc Hà đã nói với bố Bạc Gia Khánh:
“Bố ơi, con và cậu ấy đi ra vườn hoa bên ngoài chơi.”
Cô vừa nói vừa chỉ vào cậu bé ở bên cạnh. Bạc Gia Khánh vừa nhìn
thấy cậu bé liền nở nụ cười, gật đầu. “Được, được, con đi chơi với
Nam Nam thật vui nhé!”
Bạc Hà và cậu bé tên Nam Nam này chơi cực kỳ hăng say trong
khu vườn nhỏ, lúc thì cô làm “giặc”, lúc thì cô làm “binh”, vai diễn
lần lượt thay nhau. Hai đứa trẻ giống như hai chú ngựa con vui vẻ
tung tăng chạy nhảy trong vườn hoa.
Sau khi chơi một hồi, hai đứa trẻ bị ánh mặt trời nóng hừng hực
giữa trưa làm cho mồ hôi nhễ nhại, thêm vào đó vừa mới ăn no xong
đã chạy đi chạy lại, chẳng mấy chốc cũng mệt rồi. Trong vườn hoa
có một khóm trúc mọc um tùm, bên dưới có đặt một chiếc ghế đá,