Nam Nam vẫy tay gọi Bạc Hà cùng đến đó ngồi, nghỉ một chút rồi
lại chơi tiếp.
“Cậu tên là gì?” Nam Nam lúc này mới nhớ ra phải hỏi tên của
người bạn cùng chơi.
“Tên tôi là Bạc Hà.”
“Bạc Hà.” Nam Nam chớp mắt, cặp mắt to tròn, đen láy của cậu
nhìn Bạc Hà, dường như nghĩ đến điều gì đó, móc từ trong túi ra
cái hộp nhỏ. “Là Bạc Hà này phải không?”
Bạc Hà chăm chú nhìn, trên tay cậu ta là một chiếc hộp nhỏ xinh
đẹp màu xanh, trên nắp hộp in rất nhiều chữ, cô vừa mới vào lớp
mẫu giáo lớn, vẫn chưa nhận được nhiều mặt chữ, nhưng vừa nhìn
đã nhận ra ngay trong đó có tên mình - Bạc Hà. Cô vô cùng kinh ngạc
gật đầu. “Đúng, đây chính là tên của tôi, vì sao lại có trên chiếc hộp
này?”
Nam Nam lớn tiếng bật cười, tiếng cười của cậu trong trẻo như
tiếng kèn trumpet. “Đây là kẹo cao su hương vị bạc hà, tên của cậu
hóa ra là tên của kẹo đó! Thật thú vị!”
Kẹo cao su? Là thứ gì vậy? Bạc Hà không biết. Nhìn vào ánh
mắt nghi hoặc của cô, Nam Nam mở hộp ra, bên trong đựng đầy
những viên kẹo tròn màu xanh. Cậu dùng ngón tay kẹp ra một viên,
nhét vào miệng cô: “Cho cậu ăn thử một viên, chỉ được nhai, không
được nuốt vào đâu đó.”
Đây là lần đầu tiên Bạc Hà ăn kẹo bạc hà, chậm rãi nhai viên
kẹo, một cảm giác mát rượi bỗng chốc lan khắp khoang miệng,
khiến cô không kìm được hơi rùng mình một cái. Kẹo bạc hà rất
mát, còn có tính kích thích khá mạnh, rất nhiều người ăn lần
đầu đều bị lạnh đến mức khó mà thích ứng được.