lắm, cậu không biết sao, gần đây trong lớp lại có thêm mấy đôi
nữa đấy...”
Những lời sau đó của An Nhiên, Bạc Hà không nghe rõ nữa, cô chỉ
nghĩ đi nghĩ lại về nửa trước nội dung cô ấy nói, Tịch Duệ Nam
cũng như vậy phải không, không phải là cậu rất thích cô, mà chỉ do
sự xao động trong thời kỳ dậy thì khiến cậu tìm đến với cô thôi. Hễ
nghĩ như thế, trong lòng cô không chỉ cảm thấy bị xúc phạm, mà
còn có cảm giác bị sỉ nhục, càng nghĩ càng thấy giận.
Tiết truy bài sáng, Tịch Duệ Nam đến muộn. Cậu vẫn như
thường lệ đến dưới nhà đợi Bạc Hà, mang theo lời xin lỗi đã ấp ủ cả
buổi tối. Nhưng đợi mãi chẳng thấy người, cậu không biết là Bạc
Hà vì giận cậu nên cố ý không đi xe đạp, mà sáng sớm đã ngồi xe
buýt đi rồi.
Đợi mãi cho đến khi thấy không kịp giờ truy bài sáng, cậu mới
đoán là có thể cô vẫn còn tức giận nên đã đi trước rồi. Cậu đạp xe
đến trường, quả nhiên thấy cô đã ngồi ngay ngắn trong phòng
học. Thấy cậu đi vào, cô cúi đầu xuống như không nhìn thấy cậu,
vẻ mặt lạnh lùng, xem ra cô vẫn còn rất tức giận.
Tịch Duệ Nam ngồi xuống chỗ của mình, nhìn bóng lưng của
Bạc Hà, ngẫm nghĩ xem phải tìm cơ hội nào để xin lỗi cô. Trong
phòng học không tiện nói chuyện, vì cô không muốn để người khác
biết họ đang thích nhau, nếu nói trước mặt mọi người sẽ chỉ khiến
cô càng tức giận, nên đành đợi sau khi tan học.
Còn một tháng nữa là thi cuối kỳ, hằng ngày giáo viên chủ
nhiệm lớp bắt đầu đến giám sát tiết truy bài sáng. Bởi vì cô giáo
chủ nhiệm dạy tiếng Anh nên yêu cầu các học sinh truy bài buổi
sáng phải đọc nhiều bài văn tiếng Anh. Tịch Duệ Nam đến muộn
cô giáo lại chẳng nhắc nhở gì, chỉ bảo cậu mau chóng ngồi xuống