CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 293

lấy sách ra đọc. Nhưng cậu lục tìm trong cặp sách mãi cũng không
tìm thấy sách tiếng Anh, chắc là đã để quên ở nhà. Tối qua ôn
bài, trong lòng cậu vẫn rất hoang mang, bất an về chuyện làm Bạc
Hà tức giận, cho nên sắp xếp sách vở cũng qua loa không cẩn thận.

Giáo viên chủ nhiệm phát hiện ra. “Sao vậy? Quên mang sách à?

Tịch Duệ Nam, cuối học kỳ rồi phải tranh thủ thời gian ôn luyện,
không thể lơ đãng như vậy được.”

Sau khi thành tích của Tịch Duệ Nam được khôi phục trở lại, giáo

viên chủ nhiệm vẫn nhắc nhở, đốc thúc cậu duy trì thái độ học tập
cho tốt.

Tịch Duệ Nam thấy hơi ngại ngùng. “Thưa cô, em xin phép về

nhà lấy sách.”

Đúng lúc đang nói, cửa phòng học bị ai đó khẽ gõ hai tiếng rồi

đẩy ra. Hạ Dung Phương, mẹ của Tịch Duệ Nam đứng ở ngoài cửa,
đưa mắt nhìn qua cả lớp rồi khi trông thấy con trai, bà nói: “Nam
Nam, sách tiếng Anh của con để quên ở nhà, mẹ mang đến cho con
này.”

Mẹ mang sách đến kịp thời, Tịch Duệ Nam rất cảm ơn mẹ,

nhưng ở trước mặt bao nhiêu bạn học mà bà lại gọi tên thân mật ở
nhà của cậu khiến cậu rất mất tự nhiên. Cậu đã mười lăm tuổi
rồi, gọi cái tên con nít này lại khiến cậu giống như mới lên năm
tuổi. Cậu thấy hơi xấu hổ, nhận sách rồi chẳng buồn nói cảm ơn
mẹ, lập tức giục mẹ về. “Mẹ mau về đi!”

“Được, Nam Nam, vậy mẹ đi trước đây. Buổi trưa tan học con về

nhà sớm ăn cơm đó, mẹ hầm món canh con thích ăn rồi.”

“Con biết rồi, biết rồi ạ! Mẹ mau đi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.