CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 300

Bạc Hà nghe mà như điếc, chỉ đi về phía trước, coi như phía sau

chẳng có ai.

Tịch Duệ Nam vẫn luôn kiêu ngạo, tính cách lại mạnh mẽ, đây là

lần đầu tiên cậu chịu hạ giọng xuống nước với người khác. Bởi vì
biết mình sai, càng vô cùng để tâm tới Bạc Hà, cô là người con gái
đầu tiên khiến cậu động lòng, cậu vừa đi phía sau cô vừa nói những
lời xin lỗi đã nghĩ cả buổi tối hôm qua. Đây là sự hối hận chân
thành, cầu xin sự tha thứ của cô. Nhưng còn chưa nói xong, cô đã
lạnh băng cắt ngang lời cậu: “Cậu đừng đi theo tôi nữa có được
không? Tôi ghét cậu!”

Câu nói tuyệt tình, lạnh lùng của cô mang theo sự ghét bỏ và hận

thù không hề che giấu. Giống như bị một cây gậy lớn giáng thẳng
xuống đầu, Tịch Duệ Nam bỗng chốc đờ đẫn cả người.

Cậu chẳng thể ngờ được rằng, sự kích động nhất thời ngày hôm

qua lại khiến cô phản cảm đến vậy, sự phản cảm còn sâu đậm hơn
cả trước kia. Ánh mắt cô nhìn cậu bây giờ lại là ánh mắt coi cậu như
lưu manh, còn có cả sự khinh thường và ghét bỏ. Tịch Duệ Nam khó
khăn lắm mới thay đổi được ấn tượng không tốt trong mắt cô,
vậy mà trong chốc lát đã bị đánh về nguyên hình.

Tịch Duệ Nam ngốc nghếch đứng nguyên tại chỗ, nhìn Bạc Hà

lên xe buýt rời đi mà chẳng thèm quay đầu lại. Cậu vô cùng rầu rĩ,
buồn bã. Vừa mới nếm được hương vị ngọt ngào của tình yêu, chỉ
trong mấy ngày ngắn ngủi đã biến thành vị đắng chát như hoàng
liên, cậu thực sự khó mà thích ứng được với sự tương phản to lớn này.

Chút tuyết cuối cùng còn đọng lại trên cành cây tan chảy dưới

ánh mặt trời. Tiếng nước chảy tí tách giống như tiếng khóc mơ
hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.