CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 301

Lúc tuyết rơi, tình yêu đến, khi tuyết tan, tình yêu đi. Tình yêu

thời niên thiếu đơn thuần của bọn họ ngắn ngủi như tuyết. Khi
tuyết tan thành nước, tình yêu cũng theo đó mà biến mất.

6

Bạc Hà hạ quyết tâm phải đoạn tuyệt qua lại với Tịch Duệ Nam,

hễ nghĩ đến nụ hôn đầu của cô bị một tên khốn nạn như vậy lấy
mất, còn cả tấm thân nữ nhi trong trắng của cô cũng bị tên khốn
này sờ mó, cô chỉ hận không thể lập tức khiến cậu ta chết đi. Đồng
thời cũng hận bản thân mình, sao có thể dễ dàng bị cậu ta mê hoặc
như vậy? Chẳng phải cậu ta chỉ đẹp trai thôi sao? Hừ, chỉ đẹp trai thì
có tác dụng gì chứ, trong đầu chỉ có những suy nghĩ không lành
mạnh, điển hình của loại bề ngoài đẹp đẽ còn bên trong thì thối
nát.

Bạc Hà không còn đạp xe đi học nữa, mùa đông lạnh như vậy vốn

dĩ cô chẳng muốn đạp xe, chỉ vì trước đó bị Tịch Duệ Nam “mê hoặc”
mới ngày ngày chịu lạnh, chịu rét cùng cậu ta đạp xe đi học. Bây giờ
biết rõ con người cậu ta rồi, đương nhiên cô sẽ không dính dáng gì
đến cậu ta nữa. Cô thậm chí hận không thể cách xa cậu ta đến mười
vạn tám nghìn dặm.

Mười vạn tám nghìn dặm đương nhiên là không thể, cự li duy

nhất Bạc Hà có thể kéo xa được chính là không ngồi trước mặt Tịch
Duệ Nam nữa. Ngày hôm sau cô liền tìm lý do xin giáo viên chủ
nhiệm đổi chỗ đến một tổ khác.

Khi Tịch Duệ Nam đến lớp, thấy chỗ ngồi trước mặt mình giờ

đã là một nữ sinh khác, cậu sững sờ cả người. Vốn dĩ cậu vẫn còn ôm
hy vọng rằng Bạc Hà chỉ vì tức giận nên mới có thái độ không tốt
với cậu, hy vọng qua mấy ngày nữa, khi cô bớt giận rồi sẽ tha thứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.