CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 306

Trước nay, Tịch Duệ Nam không sợ rét, vậy mà vào giữa trưa ngày

đông này, cậu lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Sau đợt tuyết rơi, ánh
mặt trời chỉ là một chùm ánh sáng trắng mờ nhạt, hoàn toàn không
có chút ấm áp nào, cậu cứ đi, đi mãi trên đường, cảm thấy càng đi
càng lạnh, lạnh đến mức toàn thân run rẩy.

Bỗng nhiên, một làn hương hoa thanh khiết lan tỏa khắp nơi

trong không khí lạnh giá. Hương hoa vô cùng quen thuộc, Tịch Duệ
Nam đang cúi đầu đi bỗng sững lại, vô thức ngẩng lên nhìn, thấy
cành hoa mai chi chít trên cao, sau đợt tuyết rơi, hoa càng nở rộ, cả
nghìn bông hoa trắng tinh khiết phủ trên cành, đúng là một cây
hương tuyết

(1)

.

Trong vô thức, cậu lại đi đến nơi cậu và Bạc Hà đã trao nụ hôn

đầu tiên đêm đó. Bấm tay mà đếm, cũng mới chỉ là chuyện của
bốn ngày trước, vậy mà bây giờ nghĩ lại đã cảm thấy như cách cả
một đời.

Hương hoa mai dập dềnh lưu chuyển trong không khí, từng sợi

từng sợi hương vây quanh cậu. Mắt cậu đột nhiên ươn ướt, càng lúc
càng ướt, vành mắt nhanh chóng rưng rưng đầy nước. Cậu không
muốn khóc, nhưng cuối cùng vẫn cứ khóc.

Nước mắt trào ra, những dòng nước mắt đau đớn chảy tràn

khắp mặt.

Nam nhi có lệ không dễ rơi, mỗi người con trai đều thế, Tịch

Duệ Nam thì càng như vậy. Ngay từ bé, khi bắt đầu hiểu chuyện,
cậu đã không còn khóc nữa. Nhưng vào năm mười lăm tuổi này, cậu
đã biết thế nào là đau thấu tim gan, cậu khóc tới hai lần. Hai
lần đều vì gặp phải sự đả kích chưa từng có trong đời, hai lần đều
vào buổi trưa, vào thời khắc sáng sủa nhất, ấm áp nhất trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.