Khi lớn lên, lúc mười hai, mười ba tuổi, sau khi hiểu được giữa
nam nữ có sự khác biệt, cậu nhớ đến chuyện cũ liền cảm thấy
hoảng sợ, thầm cảm thấy may mắn vì chú lái xe ngày đó đã không
còn lái xe cho bố cậu nữa, nếu không thì khả năng gặp lại con gái
của chú ấy rất cao, cậu cũng rất ngại phải đối diện với cô bé đó.
Nhưng chẳng thể ngờ được, cậu đã sớm gặp lại cô bé con kia rồi, hóa
ra cô ấy chính là Bạc Hà.
Đột nhiên Tịch Duệ Nam hiểu ra vì sao cậu lại cảm thấy tên của
Bạc Hà quen tai như vậy, vì sao cậu lại có cảm giác như đã từng quen
biết cô. Mà cô, chắc hẳn vào buổi sáng khi mẹ đưa sách tiếng Anh
đến trường cho cậu, cũng đã nhận ra cậu rồi. Cho nên, cô đột nhiên
không chịu tha thứ cho cậu, còn thể hiện thái độ gay gắt, khinh bỉ,
căm ghét cậu.
Nỗi thắc mắc từng rối như tơ vò kia cuối cùng đã tìm được
đầu sợi tơ rối, Tịch Duệ Nam bỗng hiểu ra hết thảy nguyên nhân
Bạc Hà đột nhiên thay đổi thái độ. Mặc dù trước đó, cậu đã tuyệt vọng
đến mức chẳng muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này, nghênh đón
ánh mắt giận dữ, căm hận của cô, mặt cậu vẫn trắng bệch, theo bản
năng biện giải: “Mình không cố ý, vì sao cậu không chịu tin mình?”
“Cậu có cái gì để người khác tin?”
Tâm trạng Bạc Hà vô cùng tồi tệ, cứ cho là chuyện khi còn nhỏ là
do cậu vô tâm không hiểu gì, nhưng sau này cậu lại có hành vi bừa bãi
với cô trong phòng cất đồ, bị cô từ chối liền chuyển sự chú ý sang
An Nhiên; còn cả việc sau khi xung đột với Quách Ích liền xúi giục
người đến quây đánh cậu ta khiến ai nghe thấy cũng phát run;
còn thêm sự việc tối hôm nay nữa; một loạt hành vi bất lương, hết
lần này đến lần khác đã chứng minh nhân phẩm của cậu có vấn
đề, không đáng được tin tưởng. Ba tuổi thấy cả đời, câu nói này
không phải là không có lý. Người từ nhỏ nhân phẩm đã không ra gì lại