CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 374

không ánh sáng, giống như đã chết. Giọng cậu giống như bánh xe
gỉ sét quay, khàn khàn khô rát: “Bạc Hà, cậu khiến tôi lạnh đến
thấu tim!”

Cậu tin tưởng cô đến mức không giấu cô bất cứ điều gì, cuối

cùng tất cả lại trở thành vũ khí để cô công kích đả thương cậu, hết
lần này đến lần khác, cô dùng những điều này để làm tổn thương
cậu. Trái tim của cậu sao có thể không lạnh giá chứ? Cảm giác lạnh
buốt đến thấu tâm can.

Bạc Hà lườm cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Như nhau cả

thôi.”

Lúc đầu vì sao cô lại thích cậu ta, thích người con trai giả dối chỉ

có vẻ bề ngoài như thế này? Cậu càng làm việc xấu xa thì cô càng
cảm thấy xấu hổ vì mình từng động lòng trước một người như thế.

Đây là những lời cuối cùng Bạc Hà và Tịch Duệ Nam nói với

nhau trong thời niên thiếu. Trong buổi sớm ngày đông này, ánh
mắt và lời lẽ của hai người bọn họ còn lạnh giá hơn cả gió mùa đông
bắc đang thổi ngoài kia. Một đoạn tình yêu thời niên thiếu đã kết
thúc bằng một dấu chấm câu lạnh buốt.

Hơn hai giờ sáng, bố mẹ hai bên đưa con rời khỏi đồn cảnh sát.

Người lớn của hai nhà vô cùng khách sáo, lịch sự chào tạm biệt nhau,
nhưng hai đứa trẻ lại chẳng ai thèm nhìn đối phương lấy một cái,
còn lạnh nhạt hơn cả người qua đường đi lướt qua nhau.

Học kỳ mới bắt đầu, Tịch Duệ Nam không đến trường. Nghe

nói cậu chuyển đến một trường trung học trọng điểm ở tỉnh, khiến
cho mấy nữ sinh trong lớp đều cảm thấy buồn bã mất mát.
Buồn nhất chính là An Nhiên, cô ấy còn dũng cảm chạy đến Tịch
gia, muốn hỏi thăm cách liên lạc với Tịch Duệ Nam để tiện viết thư,
gọi điện cho cậu. Nhưng hết lần này đến lần khác, ngôi nhà đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.