Bạc Hà cũng không nói nhiều với anh. Sau khi hủy đặt cơm ở nhà
ăn bệnh viện, một ngày cô đến bệnh viện hai lần. Buổi trưa đến
đưa cơm một lần, buổi tối đến đưa cơm một lần, xong là đi ngay,
một câu nói dư thừa cũng không có. Việc chăm sóc Tịch Duệ Nam, cô
thuê một hộ lý nam túc trực lo liệu tất cả mọi việc bao gồm bón
cơm ăn, tắm rửa, thay đồ, đại tiểu tiện... Cô chỉ phụ trách làm đồ
ăn dinh dưỡng, phương diện này cô có thể được coi là chuyên gia. Bố
cô nằm viện mấy tháng trời, đều là cô lo cơm nước, cô thay đổi đủ
các món để ông ăn được ngon, được no. Chỉ không ngờ rằng lại có
một ngày, cô còn rửa tay nấu canh cho Tịch Duệ Nam, thế sự biến
đổi thật khó lường.
Sau khi mang cơm được hai ngày, mẹ bệnh nhân ở giường bệnh
bên cạnh lại nói chuyện. Sẩm tối ngày hôm nay, Bạc Hà vừa mới
xách cặp lồng cơm đến cửa phòng bệnh, đúng lúc gặp dì đó đi ra,
bà có lòng tốt liền kéo cô đến bên cạnh, nói: “Có phải cháu rất
bận rộn không? Sao không có thời gian ở lại với bệnh nhân ở giường
số 3 thêm một chút, cả ngày cậu ấy thui thủi một mình, lẻ loi nằm
trên giường bệnh, một câu cũng chẳng nói, thật đáng thương.”
Bạc Hà thuận miệng trả lời: “Cháu tương đối bận, nhưng đã thuê
hộ lý chăm sóc anh ta hai tư giờ rồi mà, sao lại cô đơn lẻ loi được?”
“Người thuê đến chăm sóc thì nói làm gì, bệnh nhân cần nhất
là sự quan tâm của người thân và bạn bè. Bệnh nhân ở giường số 3
mới làm phẫu thuật được mấy ngày, vết thương vẫn rất đau, bên
cạnh không có đến một người quan tâm an ủi. Cậu ấy trông cũng
trẻ trung, bộ dạng văn nhã không giống người xấu, tại sao ngoài
cháu ra thì không có người nào khác đến thăm cậu ấy? Người nhà
của cậu ấy đâu? Bạn bè đâu? Cháu thì lần nào cũng đến đi vội
vàng. Hơn nữa, cô nói với cháu, cái người cháu thuê chăm sóc cậu ấy
chẳng tận tâm chút nào, ban ngày thì mang một chồng báo và tạp
chí ra đọc, đêm đến thì ngủ say như chết, bệnh nhân giường số 3