CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 380

nửa đêm hôm qua tỉnh lại muốn uống nước, gọi mấy lần anh ta
cũng chẳng tỉnh. Cuối cùng vẫn là cô nghe thấy đi đến rót cho cậu
ấy cốc nước, nhân tiện hỏi cậu ấy là vết thương có đau không?
Nước mắt của cậu ấy bỗng chảy ra, lại lập tức kéo chăn lên trùm kín
đầu. Cô thực sự cảm thấy cậu ấy rất đáng thương!”

Những lời lẽ thương cảm vô hạn khiến Bạc Hà nghe mà ngẩn cả

người.

Hôm nay, sau khi bày hết đồ ăn trong cặp lồng ra, cô không đi

ngay mà ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh, cố gắng
dùng ngữ khí hòa dịu, hỏi: “Mấy ngày nay anh cảm thấy thế nào?
Đã tốt hơn chút nào chưa?”

Tịch Duệ Nam vô cùng bất ngờ nhìn sang cô, có lẽ hoàn toàn

không nghĩ đến chuyện cô sẽ hỏi han, quan tâm đến anh. Sắc mặt
anh vẫn trắng xanh khác thường, là vì mất máu quá nhiều, cũng
bởi vì vết thương đau đớn sau phẫu thuật. Có sắc trắng xanh này
làm nền, cô rõ ràng nhìn thấy tròng mắt của anh nhanh chóng đỏ
lên vì câu nói của cô. Vào giờ phút này, anh thực sự yếu đuối, như
thể hễ chạm vào sẽ vỡ vụn. Nhưng anh không muốn bộc lộ sự yếu
đuối của mình trước mặt cô, lập tức quay đầu đi, cố gắng để cô
không nhìn thấy đôi mắt đã đỏ hoe đó, bờ môi mím chặt không nói
tiếng nào.

Bạc Hà cũng không nói thêm gì nữa, bởi vì thực sự không biết

nên nói gì.

Một lúc lâu sau, Tịch Duệ Nam mới cất tiếng nói trầm trầm

mà khản đặc, hỏi câu đầu tiên trong suốt mấy ngày nay: “Vì sao
cô phải lo cho tôi?”

Bạc Hà nói thật: “Anh bị trọng thương nằm viện, tôi có một

phần trách nhiệm rất lớn, không thể giũ tay không quản.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.