CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 381

“Cô vẫn luôn thù hận tôi, tôi thành ra bộ dạng thế này, cô nên vui

mừng mới phải chứ, hà tất còn lo cho tôi nhiều như vậy?”

“Không thể nói như thế được, chuyện gì ra chuyện đó. Đúng,

chuyện trước đây giữa hai chúng ta khiến tôi rất ghét anh, nhưng
chuyện của Đường Lâm lần này là tôi hiểu lầm anh, là lỗi của tôi,
làm sai thì tôi sẽ gánh vác hậu quả, tuyệt đối không chối bỏ trách
nhiệm.”

Tịch Duệ Nam đột ngột quay đầu lại, bởi vì động tác quá nhanh

nh hưởng đến vết thương, anh đau đến mức nhíu chặt mày, bờ

môi run rẩy, nhưng vẫn cố gắng thốt ra một câu: “Cô... muốn
nói... tôi thích chối bỏ... không chịu trách nhiệm sao?”

Bạc Hà sững sờ vì sự liên tưởng và phản ứng nhạy cảm của anh.

Chuyện thời cấp ba đã qua từ lâu rồi, vậy mà anh lại có thể nhanh
chóng nhớ đến những lời cô đã từng chỉ trích, rõ ràng chuyện năm
ấy vẫn có một vị trí quan trọng trong ký ức của anh.

Cô dịu giọng nói: “Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, anh kích động

như vậy làm gì? Nếu như muốn cãi nhau thì nhanh khỏi đi, đợi anh
có tinh thần rồi chúng ta lại từ từ cãi vã.”

Tịch Duệ Nam cũng thực sự chẳng có đủ tinh thần và sức lực để

tranh cãi với người khác, vừa rồi phản ứng kích động làm ảnh hưởng
đến miệng vết thương khiến anh thở không ra hơi. Đợi hơi thở
gấp gấp của anh bình ổn lại, Bạc Hà ngẫm nghĩ, hỏi: “Đúng rồi,
làm thế nào để liên hệ với người nhà anh? Một mình anh ở đây làm
phẫu thuật, cũng phải thông báo cho bố mẹ anh đến thăm chứ.”

Câu nói này không nhận được hồi đáp của Tịch Duệ Nam, anh

nhắm mắt lại giống như đang ngủ, không nói thêm câu nào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.