Làm thế nào để liên hệ với người nhà họ Đường, mình sẽ tìm bọn họ
để nói chuyện, còn phải đòi phí điều trị nữa.”
Bạc Hà can ngăn: “Thôi, bỏ đi, Đường gia cũng đủ phiền phức
rồi, cậu đừng đi gây thêm rắc rối nữa. Hơn nữa, lúc bà Đường đẩy
Tịch Duệ Nam cũng chỉ bị thương nhẹ, khi đó chẳng có chuyện gì xảy
ra cả, bây giờ lại tìm người ta nói bị thương nặng phải nằm viện, vậy
làm sao mà nói rõ ràng được?”
“Vậy bọn họ ít nhiều cũng phải trả một phần viện phí chứ? Bạc
Hà, cậu đã phải trả đến gần năm vạn tệ phí điều trị rồi...”
An Nhiên đang nói đột nhiên giật mình dừng lại, ở trước mặt Tịch
Duệ Nam mà nói đến chuyện phí điều trị thì không hay lắm. Bạc
Hà cũng vô thức liếc nhìn anh một cái, vừa khéo chạm phải ánh
mắt vô cùng phức tạp của anh. “Tôi sẽ trả cô. Năm vạn tệ này, bây
giờ tôi không có, sau này bất luận thế nào cũng sẽ nghĩ cách trả cho
cô.”
2
Vết mổ của Tịch Duệ Nam khôi phục từng ngày, bác sĩ nói ở thêm
một tuần nữa là có thể xuất viện.
Mấy ngày này, hằng ngày chạy đến bệnh viện chăm sóc anh đã
trở thành chuyện quan trọng nhất đối với An Nhiên. Mỗi ngày sau
khi tan làm cô ấy đều đến thăm anh, cho anh ăn cơm, nói chuyện
với anh, giúp anh giặt quần áo. Phần việc của Bạc Hà cơ bản đều
chuyển sang cho cô ấy làm, chỉ có hai lần đưa cơm mỗi ngày vẫn là
việc của cô. Một là vì An nhiên đi làm không có thời gian nấu nướng,
hai là cô ấy cũng không giỏi việc này, trình độ nấu nướng chỉ giới
hạn ở mức có thể làm chín thực phẩm sống mà thôi.