Giọng nói vô cùng hoang mang và thê lương, Bạc Hà vô thức quay
đầu nhìn anh, chạm phải ánh mắt của anh - một đôi mắt đen ẩn
chứa đầy tâm tư phức tạp.
Cô chẳng nói gì, cầm chiếc cặp lồng rỗng kia quay người rời đi.
Sau khi đi khỏi bệnh viện rất xa, cô vẫn như cảm thấy có một đôi
mắt dõi theo ở sau lưng, bám theo cô không rời.
Cuối tuần này, Bạc Hà lại phụng mệnh mẹ về Quý gia ăn cơm
tối, bữa tối của Tịch Duệ Nam hôm nay do An Nhiên phụ trách.
Ngày hôm sau, An Nhiên gọi điện thoại đến nói với cô, đồ ăn tối
qua cô ấy làm, Tịch Duệ Nam tuy chẳng nói gì cả, nhưng dáng vẻ ăn
rất miễn cưỡng.
“Xem ra tài nghệ nấu nướng của mình thật sự không tốt, lát nữa
phải đi mua mấy cuốn sách dạy nấu ăn về học cho tử tế.”
“Cậu lại muốn học nấu ăn nữa à?”
“Đương nhiên phải học, hai hôm nữa là Tịch Duệ Nam xuất viện
rồi, bác sĩ nói cậu ấy xuất viện thì ít nhất phải nghỉ ngơi tĩnh
dưỡng một tháng nữa, mình định đón cậu ấy đến chỗ mình ở. Cho
nên phải luyện tay nghề nấu nướng, nếu không thì cậu ấy ăn
ngon làm sao được.”
Dự định của An Nhiên khiến Bạc Hà sững sờ, sau khi Tịch Duệ
Nam xuất viện, cô ấy muốn đón anh đến nhà cô ấy. Bạc Hà lập
tức phản đối: “An Nhiên, làm sao cậu có thể đón Tịch Duệ Nam
đến chỗ của cậu được? Cậu cũng phải nghĩ đến cảm nhận của Phó
Chính chứ? Đến bệnh viện chăm sóc anh ta còn có thể nói là giao
tình của bạn học cũ, nhưng đón anh ta đến chỗ cậu sống thì...”
An Nhiên nhanh nhẹn cắt lời cô: “Mình không cần nghĩ đến
cảm nhận của Phó Chính nữa, mình và anh ấy đã chính thức chia tay