CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 386

rồi.”

“Cái gì?” Bạc Hà vô cùng kinh ngạc. “Hai người chia tay khi nào?”

“Chính là hôm nay, sau khi mình quyết định sẽ đón Tịch Duệ

Nam đến nhà mình, mình đã gọi điện thoại nói rõ ràng với Phó
Chính.”

Bạc Hà sững sờ hồi lâu mới nói lên lời: “Chuyện lớn như thế mà

cậu lại gọi điện thoại để giải quyết sao, nếu mình là Phó Chính,
mình nhất định bị cậu làm cho tức chết rồi.”

“Phó Chính đâu có nhỏ mọn như cậu chứ, lúc anh ấy nhận điện

thoại của mình rất bình tĩnh, không những đồng ý hòa bình chia
tay mà còn nói sau này bọn mình vẫn có thể làm bạn, mình có chuyện
gì cần anh ấy giúp đỡ thì cứ nói với anh ấy.”

Biểu hiện của Phó Chính thật sự không tồi, vô cùng bình tĩnh,

hòa nhã, một người đàn ông có lòng bao dung có trách nhiệm. Bạc
Hà càng cảm thấy đáng tiếc, cố gắng thuyết phục An Nhiên
thay đổi chủ ý. “Con người Phó Chính thực sự rất được, chia tay với
anh ấy cậu không cảm thấy đáng tiếc sao? Cậu cẩn thận suy nghĩ
lại đi.”

Phó Chính bình tĩnh chấp nhận chuyện chia tay, thậm chí không

một lời oán thán khiến trong lòng An Nhiên cũng cảm thấy áy náy.
Dù sao lúc đầu là cô chủ động theo đuổi anh, bây giờ lại rút lui khỏi
cuộc, nếu như anh nổi giận mắng chửi cô một trận, cô sẽ cảm thấy
dễ chịu hơn một chút, nhưng anh lại không hề nói một câu nặng lời,
điều này càng khiến cô cảm thấy áy náy.

An Nhiên thở dài thườn thượt. “Bạc Hà, đáng tiếc thì sao chứ!

Cậu không biết đâu, nghề nghiệp của Phó Chính nghe thì có vẻ uy
phong lắm nhưng đó lại là một công việc khó nhọc, mệt mỏi. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.