Bạc Hà im lặng, đúng là quá thiếu thực tế, với tư cách là một cô
gái thành thị đã hai mươi tư tuổi, lại có một số kinh nghiệm xã hội,
lẽ ra phải hiểu được cần tính cho tương lai của mình. An Nhiên vứt
bỏ bạn trai là cảnh sát để theo đuổi một người bạn học cũ từ hồi học
cấp ba - đơn giản có thể dùng từ “sa sút, sạt nghiệp” để hình dung,
bất cứ ai nghe chuyện này chắc chắn cũng sẽ nói đầu óc cô ấy
hỏng rồi.
“Mình cũng biết mình không thực tế, nhưng cứ để mình không
thực tế một lần đi. Mình thực sự rất muốn quay lại với thứ tình
cảm đơn thuần “nghe theo sự mách bảo của trái tim” như hồi mười
lăm tuổi.”
Bạc Hà cũng hiểu được vì sao khi An Nhiên gặp lại Tịch Duệ Nam
sau chín năm xa cách, lại một lần nữa rung động với anh. Bởi vì Tịch
Duệ Nam là giấc mộng pha lê thời thiếu nữ của cô ấy, gặp được
anh là gặp lại giấc mộng thời niên thiếu, có cảm giác thân thiết
như trở lại năm tháng xa xưa. Sống đến tuổi này, nhân sinh ngày
càng rõ ràng, hiếm khi lại có được cảm giác mơ mộng. Hôm nay có
cơ hội gặp lại giấc mộng cũ, cô ấy sao có thể không nắm lấy,
buông thả bản thân một lần, đi theo tiếng gọi của trái tim chứ?
Năm mười lăm tuổi, thứ tình cảm mông lung “nghe theo sự mách
bảo của trái tim” đó, cô cũng đã từng có. Là vì yêu, cho nên yêu vô
cùng đơn thuần, không hề do dự điều gì, hoàn toàn dựa vào cảm
giác để quyết định tất cả. Thậm chí ngôn ngữ cũng là dư thừa, ánh
mắt ngầm hẹn ước là bức thư tình vô thanh, chỉ có hai bên mới đọc
hiểu được nội dung nồng nhiệt lại hàm súc ở trong mắt đối
phương. Hai bên ngạc nhiên, lại cùng nhau im lặng, trong sự im lặng
chỉ nghe thấy nhịp tim đập như trống của chính mình.
Vừa nghĩ đến đây, Bạc Hà bất giác thấy nhói lòng, vì bản thân
cô còn nhớ rõ ràng như vậy, chuyện thời niên thiếu đã qua từ lâu,