CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 395

An Nhiên lại nói tiếp: “Bạc Hà, bây giờ cậu và Tịch Duệ Nam coi

như không còn đối đầu gay gắt nữa rồi, như thế rất tốt, quá
khứ nên để nó trôi qua đi. Ngày khác chúng ta cùng nhau ăn bữa
cơm, coi như để hóa thù thành bạn đi!”

Bạc Hà cười khổ, cô biết An Nhiên có lòng tốt nhưng vấn đề

giữa cô và Tịch Duệ Nam không phải một bữa cơm có thể giải quyết
được. Cứ coi như bây giờ anh đã biết sai mà hối cải, nhưng những
tổn thương anh gây ra trước kia đã không cách gì bù đắp được,
giống như chiếc đinh đã đóng lên tấm gỗ, có thể rút nó ra nhưng
vẫn sẽ để lại lỗ đinh rất sâu.

Cái chân của Quách Ích chính là một lỗ đinh vô hình. Xương chân

gãy dập khiến chân phải của cậu ta sau khi bình phục cũng mãi mãi
bị khập khiễng, một người vốn là hạt giống điền kinh chạy nước
rút được mệnh danh là truy phong giờ lại thành ra như thế. Cậu ta
học hành không giỏi, tất cả đều dựa vào sở trường thể thao mới có
thể vào được Thanh Châu nhất trung. Sau khi mất khả năng chạy
nước rút, chẳng bao lâu sau Quách Ích đã bị ép chuyển trường, mục
tiêu vào đại học thể thao cũng đành từ bỏ.

Mà trong lòng Bạc Hà cũng tồn tại lỗ đinh. Sau năm mười lăm

tuổi, cô trở nên ghét sự gần gũi hoặc tiếp xúc của người khác giới,
luôn cảm thấy bọn họ đều có dụng tâm và mục đích không trong
sáng. Cô không mặc váy, hễ mặc váy lại cảm thấy như có bàn tay
đang sờ mó lên đôi chân không được che chắn của cô, đây là di
chứng do cái đêm đáng sợ đó để lại.

Bốn năm đại học, Bạc Hà luôn cắt tóc ngắn như con trai, luôn

mua những chiếc áo kiểu nam rộng dài kết hợp với quần bò, thậm
chí đến giầy thể thao cũng mua kiểu nam nữ dùng chung, gắng
hết mức làm giảm đi vẻ nữ tính trên người mình. Cô đã khá thành
công, các nam sinh trong khoa hoàn toàn “cách điện” với cô, nhất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.