CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 411

cô vẫn là con gái nhỏ không trưởng thành. Nhưng cô lại không có
phúc được làm cô con gái nhỏ của bố nữa rồi. Người thương yêu cô
nhất trên thế giới này đã đi rồi, từ nay cô sống trên thế gian này
không còn có bố nữa.

Đồng bệnh tương liên, một cảm giác bi thương từ đáy lòng Bạc

Hà dâng lên. “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Năm hai đại học, tai nạn xe.” Bảy chữ đơn giản, chứa đựng sự

chua cay và thương xót vô hạn.

Cô trầm mặc rất lâu. “Kìm nén đau thương, chấp nhận biến

cố.”

Lời an ủi bình thường nhất lại giành được sự cảm kích từ tận đáy

lòng anh, thể hiện rõ trong ngữ khí: “Cảm ơn.”

Đây là lần đối thoại hòa bình nhất giữa hai người bọn họ kể từ

lúc trùng phùng cho đến nay.

Sau khi Tịch Duệ Nam vào sống trong căn hộ của Bạc Hà, cô

không hề có cảm giác bị làm phiền.

Anh rất yên tĩnh, có lúc yên tĩnh đến mức như không tồn tại.

Đa số thời gian, anh chỉ ở trong phòng ngủ dành cho khách, ít khi ra
khỏi phòng.

Còn Bạc Hà cũng chủ yếu ở trong phòng ngủ của mình, đây cũng

là phòng làm việc của cô, bàn máy tính đặt ngay bên cạnh giường,
trên tủ đầu giường có một bình nước lớn và mấy túi đồ ăn như
bánh ngọt, lương khô, lúc vẽ mệt có thể uống nước và ăn lót dạ. Bình
thường ngoài lúc đi nhà vệ sinh ra, cô có thể cả ngày không ra khỏi
phòng một bước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.