CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 413

ngủ bù đến hơn mười giờ sáng, mơ màng dậy đi vệ sinh, nhất thời
quên mất tôi đang sống nhờ ở đó, chỉ mặc chiếc váy ngủ hai dây ít
vải đi ra ngoài... đụng mặt ở phòng khách... hai bên đều rất lúng
túng. Sau đó, tôi cố gắng chỉ ở trong căn phòng nhỏ không ra ngoài
nữa.”

Quả nhiên là phi lễ vật thị, Bạc Hà vô thức nhìn anh bằng một

ánh mắt sâu xa. Anh mẫn cảm phát giác ra ánh mắt này của cô,
nhanh chóng phản ứng, ánh mắt sáng lên khác thường, trong hai
đồng tử như có thêm ngọn lửa giận dữ. “Cô không tin lời tôi? Cô
không tin là tôi sẽ tránh đi? Cô nghĩ tôi háo sắc nhìn chằm chằm
cô ấy mới là sự thật nhỉ? Trong mắt cô tôi chính là một tên...”

Tịch Duệ Nam không nói tiếp nữa, chỉ hít sâu một hơi, cứng

ngắc kìm lại hai chữ đã dâng lên đến miệng. Hai chữ đó là cây cột
sỉ nhục Bạc Hà xây lên trong thời niên thiếu của anh, anh không
phục, anh không nhận, anh không có lúc nào là không căm hận nó.

“Tôi không có ý đó.” Bạc Hà phát hiện sự mẫn cảm của Tịch Duệ

Nam chỉ nhiều thêm chứ không hề ít hơn so với ngày xưa, cô
muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào. “Tôi chỉ cảm
thấy... anh trước đây... dù sao tính tình dễ kích động... bây giờ rốt
cuộc trưởng thành rồi... có thay đổi là chuyện tốt.”

Đôi mắt Tịch Duệ Nam càng sáng đến dọa người. “Cô là muốn

khen tôi lãng tử quay đầu quý hơn vàng sao?”

Cô nhận ra anh càng tức giận hơn, bởi trong lời nói ấp úng của cô

lại rõ ràng biểu đạt ý tứ về sự “cải tà quy chính” kia. Anh vẫn giống
hệt chín năm trước, không chịu thừa nhận mình có lỗi, kiên trì cho
rằng tất cả sai lầm ngày trước đều là do vô tâm. Nhưng sai chính
là sai, bất luận cố tình hay vô ý, vì sao anh không chịu đối diện với
điều này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.