CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 415

hất mạnh cánh cửa, trong phòng truyền ra âm thanh lật hòm giở
tủ, anh đang thu dọn hành lý.

Bạc Hà ngồi một mình trong phòng ăn, nhìn bàn ăn với hai món

ăn một món canh gần như còn chưa được đụng đũa, ánh mắt đầy
vẻ buồn bã. Vốn dĩ là nói chuyện có ý tốt, vì sao cuối cùng lại
thành ra thế này. Vừa tức giận là cô liền chẳng nghĩ ngợi gì lên
tiếng đuổi anh đi, anh lập tức thu dọn đồ đạc định rời đi, giờ cô
bình tĩnh lại rồi. Mới đón anh đến ở được mấy ngày đã làm người
ta tức giận bỏ đi, cô đang làm cái gì vậy? Chi bằng ngay từ đầu dứt
khoát mặc kệ anh sống chết ra sao thì ra, bây giờ mười phần đã
quản đến chín, một phần cuối cùng lại làm hỏng mất tất cả công
lao trước đó, thật không đáng! Hơn nữa, bây giờ anh là một bệnh
nhân, người bệnh bình thường đều vì thân thể đau đớn dẫn đến
việc dễ nổi nóng, tâm lý buồn bực, hà tất phải so đo với anh chứ?

Bạc Hà hối hận vì nhất thời không kiềm chế được tính tình,

làm cho cục diện trở thành không thể giải quyết được như thế này,
bây giờ phải làm sao đây? Người ta bị cô đuổi đến mức thu dọn đồ
đạc muốn đi rồi, cho dù giờ cô xuống nước níu giữ thì với tính khí
của Tịch Duệ Nam cũng chưa chắc sẽ chấp nhận.

Đang không biết nên làm thế nào thì cửa phòng ngủ cho khách

lại mở, Tịch Duệ Nam bước ra, vẻ mặt bình tĩnh, hai tay trống
không. Anh không nhìn Bạc Hà, chỉ chầm chậm đi đến trước bàn
ăn rồi ngồi xuống, lại bưng nửa bát cơm còn lại lên cúi đầu ăn,
như thể chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra, anh vẫn yên tĩnh ăn cơm của
anh.

Bạc Hà mất nửa ngày mới phản ứng lại được, ngơ ngác ngồi bên

cạnh nhìn anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.