CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 416

Chầm chậm nuốt miếng cơm trong miệng, Tịch Duệ Nam

chằm chằm nhìn bát cơm trong tay, cất tiếng, giống như đang
nói cho nó nghe vậy, khẩu khí vô cùng ngoan cố: “Tôi chẳng đi đâu
cả, tôi cứ ở lại đây. Tôi bị thương là do cô, cô đã nói sẽ có trách nhiệm
với hành vi của mình, vậy trước khi tôi hoàn toàn bình phục, cô
không thể đuổi tôi đi.”

2

Lúc Bạc Hà đến bệnh viện thăm Phó Chính, An Nhiên rất quan

tâm hỏi thăm Tịch Duệ Nam sống ở chỗ cô như thế nào. Cô không
nói cụ thể, chỉ bảo hai bên yên ổn vô sự, hằng ngày đều ai ở phòng
người đó, không làm phiền đến nhau.

An Nhiên tin là thật. “Mình đã nói rồi mà, cậu ấy qua đó sống

sẽ không làm ảnh hưởng đến cậu đâu. Cậu ấy rất yên tĩnh, có lúc
cả ngày cũng nói không quá ba câu, hoàn toàn không phải là tính khí
ngạo mạn, dễ kích động như hồi lớp mười nữa. Cậu ấy thật sự đã
thay đổi rất nhiều.”

Bạc Hà thầm cười khổ, thay đổi rất nhiều sao? Chưa chắc.

Yên tĩnh, trầm mặc chỉ là một lớp áo khoác do thời gian và hoàn
cảnh sống của những năm qua trao tặng cho anh, trong xương cốt
anh, thực sự vẫn là cậu thiếu niên kích động của năm đó.

Cô chuyển chủ đề: “Phó Chính vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại

sao?”

An Nhiên đã ở bệnh viện túc trực bên Phó Chính năm ngày rồi,

anh vẫn trong trạng thái hôn mê sâu, tình hình không có gì thay đổi,
bác sĩ nói, nếu tiếp tục như thế này, không loại trừ khả năng sẽ
thành người thực vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.