CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 444

đã!”

Cô đỡ Tịch Duệ Nam ngồi dậy, toàn thân anh mềm nhũn vô lực,

dựa vào đầu giường mới miễn cưỡng chống giữ được cơ thể, thở
dốc không ngừng. Cô cởi chiếc áo phông ướt sũng trên người anh
ra trước, lại dùng khăn bông khô lau người cho anh. Làn da màu nâu
từng tấc từng tấc trượt qua dưới ngón tay cô, cách lớp khăn bông
cũng có thể cảm thấy được sự trơn láng và rắn chắc. Cái cảm giác
mặt đỏ bừng, tim đập nhanh lại ập đến, thân thể anh mang theo
nhiệt lượng nóng như lửa thiêu, truyền sang cả người cô.

Sau khi giúp anh thay áo phông sạch sẽ, cô thực sự không có dũng

khí giúp anh thay quần nữa. Lúc này, cô mới thật sự bội phục dũng
khí của An Nhiên, dám lau rửa toàn thân cho Phó Chính, nhưng Phó
Chính là người đang hôn mê, vô tri vô giác, sự ngượng ngùng và khó
xử của cô ấy cũng bớt đi được rất nhiều, còn bây giờ, cô giúp Tịch
Duệ Nam thay quần áo, anh lại cứ im lặng nhìn cô. Thực ra không
phải anh đang nhìn cô, mà là nhìn bàn tay cầm khăn bông của cô,
ánh mắt chăm chú quan sát bàn tay ấy di chuyển, vẻ mặt anh phức
tạp khó có thể nói thành lời.

Bạc Hà cầm quần lót để trước mặt anh, lí nhí nói: “Cái này... tôi

không được tiện lắm... anh cố gắng tự thay nhé!”

Tịch Duệ Nam lúc này mới ngước mắt lên nhìn cô, chỉ một ánh

mắt rồi nhanh chóng quay đi, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng và
xấu hổ, giọng khản đặc đáp một chữ gần như không nghe rõ:
“Được.”

Bạc Hà thoát khỏi áp lực, ra khỏi phòng, tâm trạng nhẹ nhõm

nhưng còn có một dư vị khác khó nói lên lời...

Sáng sớm hôm sau, cơn sốt cao của Tịch Duệ Nam đã hạ. Bác sĩ

cộng đồng lại đến nhà tái khám, vẫn truyền cho anh một chai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.