CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 458

khéo léo muốn đuổi anh đi; ba là, không biết vì cớ gì cô lại không
muốn nói.

Cô không nói, anh lại chủ động hỏi: “Vừa rồi ở Quý gia, có phải

cô đã nhờ Quý Phong tìm việc cho tôi không?’

Bạc Hà lúc này mới kể lại sơ qua cuộc nói chuyện của cô và Quý

Phong cho anh nghe, sau khi trầm mặc một hồi, anh đồng ý.
“Được, khi nào có thể đi làm?”

Không hiểu sao, Bạc Hà cảm thấy đằng sau câu đồng ý sảng

khoái của anh có mấy phần giận dỗi, vội vàng nói: “Không cần
gấp như vậy, anh cứ nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa đi.”

“Không cần nghỉ nữa, tôi đã gần khỏi hẳn rồi, tiếp tục ở đây

tôi sợ cô cho rằng tôi muốn ỷ lại vào cô. Tôi về phòng thu dọn đồ
đạc, ngày mai sẽ rời đi. Cảm cơn cô đã chăm sóc tôi trong khoảng thời
gian này, tiền nợ cô, tôi sẽ gắng hết sức để sớm trả hết, xin cô cứ
yên tâm.”

Lời lẽ lịch sự, khách sáo nhưng sự giận dỗi càng lúc càng rõ ràng.

Bạc Hà cuống quýt đi theo anh vào phòng, nhìn thấy anh cầm túi
đựng hành lý ra sắp xếp đồ đạc, cô liền nói thẳng: “Tịch Duệ
Nam, có phải anh cảm thấy tôi đang đuổi anh đi không, lần này tôi
thật sự không có ý đuổi anh đi đâu.”

Tịch Duệ Nam chẳng buồn nhìn cô lấy một cái, chỉ cúi đầu

nhét bừa quần áo vào trong túi, giọng nói mang theo mùi vị cay
đắng: “Bất luận là cô có đuổi hay không, tôi cũng nên đi rồi. Tôi
cơ bản đã khỏe rồi, không có lý gì lại tiếp tục ở đây ăn trắng mặc
trơn. Hơn nữa cô còn có lòng tốt giúp tôi tìm việc, tuy là làm ở nông
trường nhưng cũng tốt hơn nhiều so với công trường xây dựng, tôi
có lý do kén cá chọn canh nói không đi sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.