CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 474

trống. Cô gái tiếp tân tươi cười chào đón và ngọt ngào hỏi han:
“Chào anh chị, xin hỏi anh chị có đặt chỗ trước hay không ạ?

Bạc Hà trả lời: “Đặt rồi, xin hỏi bàn số 12 ở đâu?”

“Bàn số 12 phải không? Mời đi bên này.”

Sau khi cùng cô tiếp tân đi được bảy, tám mét, Bạc Hà thuận theo

hướng cánh tay cô ấy chỉ nhìn thấy bàn số 12 gần cửa sổ. Tịch
Văn Khiêm ngồi ngay ngắn bên bàn, ngoài ra còn có một người
thanh niên đang đứng trước mặt ông, mỉm cười nói chuyện với ông.
Cô sững sờ, người thanh niên đó chẳng phải là Quý Phong sao, vì sao
anh ấy lại ở đây? Sao anh ấy lại nói chuyện với Tịch Văn Khiêm? Lẽ
nào họ quen biết nhau?

Trong lúc đầu óc Bạc Hà xuất hiện hết câu hỏi này đến câu

hỏi khác, vừa khéo Quý Phong ngẩng lên nhìn thấy cô, sau khi hơi
sững sờ, anh lịch sự vẫy tay, mỉm cười với cô. “Hi, Bạc Hà.”

Cùng với giọng nói của anh, Tịch Văn Khiêm cũng quay đầu nhìn

về phía bọn họ. Ánh mắt của ông chăm chú nhìn Tịch Duệ Nam, vẻ
mặt kích động, vội vàng đứng dậy. “Nam Nam.”

Tịch Duệ Nam bị chấn động, đột nhiên lùi một bước dài. Ánh

mắt của anh quét nhìn từ bố mình sang Quý Phong, rồi đóng đinh
trên mặt Bạc Hà, ánh mắt lạnh lùng, sắc nhọn giống như chiếc
búa phá băng, lực sát thương vô hạn.

Bạc Hà sớm đã đoán được Tịch Duệ Nam không muốn gặp bố

anh, nhưng không ngờ phản ứng của anh còn gay gắt hơn cô tưởng
rất nhiều, anh dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Bạc Hà theo bản năng giải thích: “Tịch Duệ Nam, bố anh, ông ấy...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.