Một giờ ba mươi phút chiều là thời điểm nắng nóng gay gắt
nhất trong ngày, ánh mặt trời nóng rừng rực khiến người ta hoa
mắt chóng mặt. Vườn trường rộng rãi gần như không một bóng
người.
Bạc Hà cố tình chọn lúc này để đến, nhân lúc buổi trưa Quý Vân
về nhà ăn cơm. Đi đi lại lại hơn nửa vòng trong trường, đến mức
mồ hôi túa ra như tắm, cuối cùng cũng hỏi thăm được ký túc xá
của Tịch Duệ Nam nằm ở một góc khuất nhất trong vườn trường,
phòng ở tầng bảy, tầng cao nhất của tòa ký túc xá cho giáo viên
trông có vẻ được xây từ rất lâu rồi.
Cô leo cầu thang bộ mệt đến mức thở phì phò. Mỗi tầng có một
phòng nước và nhà vệ sinh, có lẽ là cả tầng dùng chung. Ở lối đi
phơi đồng phục của đầu bếp, bảo vệ, nhân viên dọn vệ sinh, xem
ra sống trong tòa ký túc xá kiểu cũ này chắc là những nhân viên
thuộc tầng lớp thấp nhất của trường, giáo viên thực tập vừa mới
vào trường cũng bị phân đến chỗ này.
Càng đi lên trên thì càng nóng, bởi vì uy lực vô biên của ánh mặt
trời chói chang được phát huy đến mức độ lớn nhất. Leo đến
tầng bảy, Bạc Hà cảm thấy mình giống như đang đi vào lồng
hấp.
Trong phòng nước ở góc rẽ truyền ra tiếng nước chảy róc rách,
âm thanh duy nhất ấy vang lên trên hành lang yên tĩnh lúc nghỉ
trưa khiến Bạc Hà vô thức quay đầu nhìn lại, một chiếc áo sơ mi
màu xanh đập ngay vào mắt.
Là Tịch Duệ Nam, anh ta đang cúi xuống một ống nước mở lớn
hết cỡ. Những giọt nước bắn tứ tung, phần vai áo sơ mi của anh ta
cũng đã bị ướt một mảng lớn.
Bước chân của Bạc Hà dừng lại.