CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 501

Sau khi giặt ga giường xong, bọn họ cùng ra ngoài ăn sáng, sau đó

lại quyết định cùng nhau ra phố mua sắm. Tủ lạnh gần như rỗng
không, cần mua thêm rất nhiều đồ dùng hằng ngày, còn phải
mua cả đồ ăn cho ngày hôm nay. Lúc qua đường, anh nắm tay cô
thật chặt khiến tim cô đập thình thịch. Đột nhiên, cô nhớ đến
những ngày đầu đông của chín năm trước, trong căn phòng vẽ lạnh
lẽo đó, anh bất ngờ nắm lấy tay cô. Đôi tay đó nóng hôi hổi, ấm
áp lại mềm mại... đó là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau, chớp
mắt đã là chuyện cũ của chín năm trước. Thời gian giống như một
tấm ảnh cũ đã ngả vàng trong ký ức, nhưng có sức mạnh khiến
người ta lưu luyến khó quên.

Sau khi đi qua đường, anh không thả tay cô ra nữa, lúc cùng nhau

chen lên xe buýt, anh càng nắm chặt tay cô. Bàn tay nhỏ nhắn của
cô lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay to lớn của anh, có một cảm giác
chắc chắn, yên bình giống như trần ai lạc định

(1)

.

Tiếng chuông điện thoại vẫn kêu, Bạc Hà vô thức nhìn Tịch Duệ

Nam bên cạnh, nhanh chóng ấn nút từ chối. Như cảm nhận được
điều gì, anh quay sang, hỏi: “Điện thoại của ai thế, vì sao không
nghe?”

Cô ngần ngừ trong thoáng chốc, cuối cùng nói: “Không có gì,

điện thoại rác của hệ thống di động, em nhìn thấy số máy nên từ
chối luôn.”

Anh không nói gì nữa, lấy một bình sữa chua nguyên kem từ tủ

lạnh ra, cẩn thận xem hạn sử dụng. Sau đó đặt vào trong xe đẩy, Bạc
Hà vừa thấy vội cúi xuống nhìn. “Anh lấy nhãn hiệu gì vậy? Em
quen uống sữa chua của Quang Minh.”

Anh khẽ gật đầu. “Anh biết rồi, anh lấy sữa của hãng Quang

Minh mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.