Thấy Tịch Duệ Nam đang quay lại, cô nhanh chóng nói thời gian địa
điểm gặp mặt rồi vội vàng ngắt máy. Anh không để ý thấy cô đã
nghe điện thoại, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nói: “Đi
thôi, nên về rồi.”
Bạc Hà tỉ mỉ làm bữa trưa, Tịch Duệ Nam cũng ăn rất nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, anh rửa bát, cô lau bàn, giống như một đôi vợ
chồng chung sống với nhau, phân công hài hòa, bình ổn an lạc.
Vẫn chưa có điện lại, Tịch Duệ Nam rửa bát xong, đầu đầy mồ
hôi, chui ngay vào nhà tắm xả nước lạnh cho đỡ nóng. Trong lúc anh
xối nước, cuối cùng điện cũng về, Bạc Hà nhanh chóng vào phòng
ngủ bật điều hòa lên, sau đó lại đi mở điều hòa ở phòng ngủ cho
khách, như vậy khi Tịch Duệ Nam tắm xong quay lại thì phòng đã
mát rồi.
Từ phòng tắm đi ra, Tịch Duệ Nam chỉ mặc một chiếc quần
soóc rộng rãi dài đến đầu gối. Thân trên để trần, làn da màu nâu
khỏe khoắn vẫn còn vương những giọt nước long lanh, mái tóc ướt
lướt thướt, nước vẫn đang nhỏ giọt.
“Vì sao anh không lau khô trước rồi hãy ra ngoài?”
“Cố ý không lau cho mát. Nhưng vì người còn ướt nên anh chưa
mặc áo đã ra ngoài, không sao chứ?”
Bạc Hà nhớ lại lần trước mình từng nghiêm giọng hạ lệnh, nhưng
mà vào thời khắc này, mặt cô bỗng đỏ bừng, nhìn lảng sang chỗ
khác, nói: “Có điện rồi, em cũng đã mở điều hòa trong phòng của
anh rồi. Anh lau khô người rồi hẵng vào, nếu không dễ bị cảm
lạnh lắm, lần trước anh bị sốt chưa biết chừng vì tắm xong
không mặc quần áo đã vào phòng điều hòa đấy.”