Lời của cô rõ ràng khiến Tịch Duệ Nam vô cùng bất ngờ. Anh
trầm mặc một hồi, giống như đang cân nhắc thật giả, ánh mắt
biến ảo phức tạp khác thường, cuối cùng nửa tin nửa ngờ hỏi lại:
“Thật vậy sao?”
Sự việc đã qua nhiều năm, Bạc Hà chẳng có cách nào chứng
minh được cho mình, đối diện với ánh mắt hồ nghi của anh,
không tránh khỏi có chút giận dỗi: “Tin hay không tùy anh.”
Cô giận dỗi, Tịch Duệ Nam còn giận dỗi hơn cô, anh tức lên liền
muốn tranh thế thượng phong giống như một đứa trẻ con. “Được,
cứ coi như chuyện của Quách Ích là hiểu nhầm, nhưng em lại vạch
trần chuyện giả bệnh của anh ở trước mặt bố mẹ anh, không phải là
hiểu nhầm chứ?”
Bạc Hà ngơ ngác, một chút giận dỗi trong lòng nhanh chóng tăng
lên. Vì tức giận, lời nói càng không suy nghĩ, nồng nặc mùi thuốc
súng. “Tịch Duệ Nam, anh có ý gì? Định lật lại nợ cũ sao? Nếu như
muốn lật lại chuyện cũ thì cả hai cùng lật lại luôn. Vì sao em lại bóc
mẽ chuyện giả bệnh của anh ở trước mặt bố mẹ anh chứ? Tại sao anh
không nghĩ xem trước đó bản thân anh đã làm những việc gì? Đều là
tác phong của tiểu lưu manh.”
Ánh mắt Tịch Duệ Nam đanh lại. “Anh biết, lúc đó trong mắt
em, anh chính là một tên lưu manh!”
Bạc Hà càng lúc càng giận, chẳng buồn suy nghĩ. “Tịch Duệ Nam,
rốt cuộc anh muốn như thế nào? Là anh nói muốn bắt đầu lại
từ đầu, bây giờ lại cố tính toán nợ cũ. Nếu như thế, chúng ta còn
cần phải tiếp tục nữa không? Chẳng bằng nhân lúc này sớm
chấm dứt cho xong.”
Sau khi buột miệng nói ra lời đó, căn phòng lập tức trở nên yên
tĩnh, yên tĩnh đến mức như không có người tồn tại. Hai người đối