CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 548

Xem ra lần này thật sự đã dọa được cô rồi, khi hai mươi tư tuổi,

dường như sức chịu đựng của cô còn kém hơn cả anh năm mười lăm
tuổi. Nhưng đối với một người con gái mà nói, việc phạm tội phải
vào tù là chuyện khó có thể tưởng tượng được, cho nên cô sợ hãi đến
mức có biểu hiện khác thường là đúng thôi, nhưng lại quật cường
không muốn cúi đầu xin lỗi anh. Khi biết tất cả những hành
động, biểu hiện tốt đẹp trước đó của anh đều là cố ý lừa dối, làm
sao cô có thể xin lỗi anh được chứ?

Thôi dừng lại đi, cuộc báo thù này đã đủ rồi. Vốn dĩ hành động

tố cáo của anh chỉ là muốn dọa dẫm cô một chút, để cô cũng cảm
nhận được sự sợ hãi, đau khổ và tuyệt vọng khi rơi vào hoàn cảnh
giống anh trước đây. Dù sao cô cũng đã hiểu được sâu sắc rồi,
cũng không cần tiếp tục dọa cô nữa.

Sau khi liên tục cự tuyệt đề nghị hòa giải của Tiểu Mã và An

Nhiên, thái độ bề ngoài của Tịch Duệ Nam vẫn cứng rắn nhưng
thực ra đã mềm lòng rồi. Anh nghĩ, nếu lại có ai đó đến khuyên
giải thì thuận nước đẩy thuyền là xong, đồng ý hòa giải.

Hà Uyển lấy thân phận là mẹ của Bạc Hà đến cầu xin Tịch Duệ

Nam. Còn chưa nói nước mắt đã rơi lã chã, trong màn nước mắt, bà
thổn thức khẩn cầu, giành được hiệu quả gấp bội. Cuối cùng Tịch
Duệ Nam đồng ý hai bên hòa giải riêng.

Trong khi đó, Quý Phong khuyên Bạc Hà xin lỗi Tịch Duệ Nam lại

không có kết quả. Bất luận anh khẩn thiết phân tích, thuyết phục
như thế nào, cô vẫn một mực không có phản ứng gì. Dường như cô
đã hóa thành tượng đá, không biết khóc, không biết cười, không
biết nói chuyện, không biết suy nghĩ... chẳng biết cái gì cả.

An Nhiên nhìn dáng vẻ của cô mà vô cùng lo lắng. “Bạc Hà, cậu

đừng như vậy, sự việc đã xảy ra rồi, cậu không chịu đối mặt như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.