CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 57

Trong sự ồn ào như thế này, anh ta vẫn có thế ngủ say như vậy

ư

? Rốt cuộc là đi đâu, anh ta không sợ xuống nhầm bến sao? Bạc

Hà cảm thấy không thể hiểu nổi, sau khi xuống xe còn vô thức quay
đầu nhìn một cái. Bên ngoài cửa kính xe có một lớp bụi đất mờ,
một bên mặt của anh ta thấp thoáng ẩn phía sau lớp bụi mờ mờ ấy.
Chỉ chớp mắt, chiếc xe bus đã rời khỏi bến, phóng đi xa.

Bữa tối của Quý gia khá thịnh soạn, đối với người một ngày ba

bữa thường ăn mì tôm như Bạc Hà thì mọi thứ đều là cao lương mỹ
vị. Quý Trạch Đồng, bố của Quý Phong, Quý Vân cũng ở nhà, ông
rất nhiệt tình với Bạc Hà - người không thường xuyên đến nhà ăn
cơm, liên tục gắp thức ăn cho cô.

Quý Trạch Đồng vốn là một người làm vườn bình thường, sau

này bao một nông trường chuyên trồng cây cảnh và hoa tươi, kinh
doanh hoa và cây cảnh. Bởi vấn đề xanh hóa môi trường ngày càng
được coi trọng, việc làm ăn của ông ngày càng tốt lên, quy mô của
nông trường cũng ngày càng lớn, bây giờ không chỉ trồng cây cảnh
mà còn trồng cả cây ăn quả, giống như “hoa quả sơn” vậy. Quý
Phong từ nhỏ nhìn thấy bố tỉa hoa trồng cây, lớn lên kế nghiệp
cha, cũng theo ngành thực vật học, sau khi lấy được học vị thạc sĩ thì
giúp bố quản lý và nghiên cứu phát triển hoạt động của công ty.

Quý Trạch Đồng là một người rất hòa nhã, tiếp xúc với hoa cỏ,

cây cối trong thời gian dài, tướng mạo của ông rất điềm tĩnh, hòa
ái. Bạc Hà không ghét ông nhưng cũng không thể nói là thích, cô có
thái độ khách sáo và lịch sự đối với người bố dượng này.

Sau bữa tối, cô đến phòng Quý Vân để nói chuyện, muốn thử

thăm dò suy nghĩ của cô bé. Quý Vân ngập ngừng thừa nhận có thiện
cảm đối với thầy giáo Tịch trẻ tuổi, anh tuấn, vì thế việc thầy
đột nhiên chẳng nói tiếng nào đã bỏ đi khiến cô bé cảm thấy rất
thất vọng và buồn bã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.