đứng ngoài cửa là Bạc Hà, anh sững sờ, đôi mắt vốn còn mơ màng
buồn ngủ đột nhiên trở nên tỉnh táo.
“Cô...” Anh bất ngờ đến cực độ, rõ ràng là không nghĩ sẽ nhìn
thấy Bạc Hà ở đây.
Bạc Hà trợn mắt nhìn, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống
Tịch Duệ Nam: “Đúng, là tôi. Tịch Duệ Nam, thật sự không ngờ vừa
mới đuổi anh rời xa em gái tôi, anh lại chạy đến bên cạnh bạn tốt
của tôi, vì sao anh lại như âm hồn bất tán thế này chứ?”
“Cô và An Nhiên... vẫn luôn duy trì quan hệ?”
“Đương nhiên rồi, sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy học đại
học ở phương Bắc cũng vậy, cô ấy tốt nghiệp đại học rồi đến
phương Nam làm việc cũng thế, chúng tôi từ đầu chí cuối vẫn
luôn duy trì quan hệ. Cô ấy không nói cho anh biết sao?”
An Nhiên thực sự không nói cho Tịch Duệ Nam biết, cô ấy nói ở
thành phố này, cô ấy chỉ gặp được một người bạn cũ là anh, nên
rất nhiệt tình với anh. Mà anh, vào mùa hạ nóng bức của phương
Nam, sau nhiều lần chịu thất bại, thực sự không thể từ chối sự
quan tâm mát lành của cô đối với mình. Nhưng không ngờ An
Nhiên vẫn có quan hệ với Bạc Hà, có lẽ vì hiểu rõ chuyện trước đây
của anh và Bạc Hà nên mới cố ý không nhắc đến.
“Tịch Duệ Nam, thời cấp ba anh đã định chơi đùa An Nhiên, khi
đó tôi không cho phép anh ức hiếp cô ấy, bây giờ cũng vậy. Nếu
biết điều thì anh lập tức cút đi, đừng có lại quấn lấy cô ấy nữa.”
Lời của Bạc Hà khiến ánh mắt Tịch Duệ Nam trở nên sâu thẳm,
tịch mịch khác thường, giống như đầm lầy không thể đoán. Anh
nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng tôi sẽ ức hiếp cô ấy đúng
không? Được, tôi cứ muốn ức hiếp cô ấy đấy, cô làm gì được? Tôi