Sau khi mang theo một bụng nghi hoặc từ biệt Phó Chính, Bạc Hà
vẫy một chiếc taxi đến thẳng tòa soạn tạp chí tìm An Nhiên. Bạn bè
nhiều năm như vậy, tính cách An Nhiên thế nào Bạc Hà đã hiểu
quá rõ, cô ấy vẫn luôn là người có gì nói nấy, mà biểu hiện lần này
hoàn toàn trái ngược với cách hành xử bình thường của cô ấy, cô
không thể không đi tìm cô ấy hỏi cho rõ ràng.
2
An Nhiên không ở tòa soạn tạp chí, nghe nói là ra ngoài hẹn gặp
tác giả bàn về bản thảo. Biên tập viên mỹ thuật A Mạn trước nay vẫn
quan hệ hợp tác với Bạc Hà, nhiệt tình mời cô ngồi.
Bạc Hà hỏi A Mạn khoảng mấy giờ An Nhiên sẽ quay về. A Mạn
cười, hạ thấp giọng, nói: “Buổi chiều nếu cô ấy ra ngoài thì sẽ
không quay lại nữa, mấy hôm nay, hôm nào cũng vậy.”
“Gần đây cô ấy bận việc gì sao?”
“Bận gì mà bận chứ! Cô ấy tranh thủ làm việc riêng, mượn danh
nghĩa đi gặp tác giả để chuồn ra ngoài, thực ra là đang giúp một anh
chàng đẹp trai tìm việc làm. Nói là bạn học thời cấp ba của cô ấy,
Bạc Hà, chắc là cô cũng quen nhỉ?”
A Mạn với An Nhiên thuê chung một căn hộ chung cư nhỏ, quan
hệ giữa hai người thân thiết hơn so với những đồng nghiệp khác
trong tòa soạn, đối với chuyện của An Nhiên đương nhiên cũng hiểu
rõ hơn. Cô ấy biết Bạc Hà và An Nhiên là bạn học cũ, cũng là bạn
tốt nhiều năm, cho nên tiện miệng liền kể hành tung của An
Nhiên trong thời gian gần đây cho cô biết.
Sắc mặt của Bạc Hà đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi, cả nửa ngày
cô mới thốt ra được một câu: “Người đó, có phải họ Tịch không?”