CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 64

mua chuột mới.

Gần chỗ Gia Lạc Phúc ở đường Nam Đại có một siêu thị máy

tính, lúc cô mua xong chuột đi ra ngoài, lại trùng hợp gặp Phó Chính.
Vẫn là bộ cảnh phục thẳng nếp, uy nghiêm trên người, anh dắt một
đứa bé gái đang khóc thút thít, khẽ giọng dỗ dành cô bé.

Anh hùng cái thế trừ bạo an dân mặc cảnh phục, đứng ở trên

đường dỗ trẻ con khiến Bạc Hà vô cùng kinh ngạc. “Phó Chính, đây
là con của ai vậy?”

“Một đứa trẻ lạc đường, không tìm thấy bố mẹ. Anh đang đợi xe

tuần tra đến đưa cô bé về đồn trước, rồi sẽ từ từ tìm bố mẹ cho
cô bé.”

Hóa ra là vậy, xem ra làm cảnh sát tuần tra thật sự không dễ

dàng, vừa phải xử lý tội phạm, còn phải dỗ dành trẻ con. Phó Chính
dường như rất có kinh nghiệm, dắt tay cô bé đi đến trước một
chiếc tủ đá bên đường, mua một chiếc kem ốc quế cho cô bé ăn,
cô bé lập tức không khóc nữa, chậm rãi liếm chiếc kem.

Bạc Hà bội phục: “Phó Chính, anh rất có tài đó.”

“Đây không phải là lần đầu tiên xử lý tình huống này mà.”

Phó Chính nhìn Bạc Hà, bình thản cười một cái. Trời nắng to,

anh ngày ngày tuần tra trên đường, da cũng bị cháy nắng đen sạm,
khi cười để lộ hai hàm răng trắng, nhưng môi lại khô đến nứt ra vì
thiếu nước.

“Phó Chính, hằng ngày anh đều phơi nắng bên ngoài, phải

uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả, bổ sung lượng nước bị mất
của cơ thể, nhìn môi anh rất khô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.