CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 65

Nói đến hoa quả, Bạc Hà tự nhiên nhớ đến chuyện lần trước

An Nhiên đến nhà cô gói một túi hoa quả lớn mang đi. Cô ấy nói
bởi vì có hai người ăn nên phải lấy nhiều một chút, nhất định
cũng vì muốn Phó Chính ăn nhiều hoa quả để bổ sung lượng nước.
Chỗ hoa quả đó chắc bọn họ đã ăn gần hết rồi.

“Đúng rồi, trong nhà em vẫn còn nhiều hoa quả, anh bảo An

Nhiên lại đến lấy một ít mang về đi, một mình em cũng chẳng ăn
được nhiều như vậy.”

Phó Chính chần chừ hồi lâu. “Em nói với An Nhiên đi, đã mấy

ngày rồi anh chưa gặp cô ấy.”

Cái gì? Bạc Hà sững sờ. “Mấy ngày là mấy ngày ạ?”

Phó Chính thở dài. “Thứ Bảy tuần trước, khó khăn lắm anh mới

được nghỉ một ngày, buổi chiều cùng cô ấy đi xem phim. Lúc xem
được một nửa, trong đồn có chuyện bất ngờ xảy ra, lực lượng cảnh
sát không đủ, lập tức gọi anh đi. Có thể cô ấy tức giận, lúc anh gọi
điện thoại đến cô ấy chỉ nói một chữ “bận”, chưa nói được hai câu
liền dập máy, vẫn không chịu ra ngoài gặp anh.”

Bạc Hà nghe thấy vậy thì sững sờ, thứ Bảy tuần trước An Nhiên

đã giận dỗi với Phó Chính rồi? Nhưng cô ấy cũng không hề nhắc
chuyện này với cô. Đúng rồi, chính là buổi tối hôm cô gọi An Nhiên
đến lấy hoa quả, vốn dĩ cô ấy đã đồng ý đến, giữa đường lại gọi
điện thoại nói là đột nhiên có việc không đến nữa, hỏi cô ấy có phải
đang hẹn hò với Phó Chính không, cô ấy còn nói là phải. Ngày hôm
sau đến lấy hoa quả, cô ấy vơ vét phải gọi là “hung ác đến cùng
cực”, nói cô ấy và Phó Chính là hai người ăn, cho nên đương nhiên
phải lấy một túi thật to. Nhưng mà nghe Phó Chính nói, túi hoa quả
đó, đến vỏ anh ấy cũng không được ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.