CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 62

“Không sao đâu, cứ để trong tủ lạnh đi, vị giác của mình không

nhạy bén như vậy đâu, sẽ không phát hiện ra sự khác biệt của độ tươi
hôm nay và ngày mai đâu.”

“Vừa rồi cậu đã nói là dùng tốc độ ánh sáng đến, vì sao đột

nhiên lại không đến nữa vậy, có chuyện gì à? Không phải lại là Phó
Chính nhà cậu tuyên triệu cậu đó chứ?”

“Cậu cũng biết mình vẫn luôn “trọng sắc khinh bạn” mà, thật là

ngại quá!”

Không đợi Bạc Hà mắng câu “trọng sắc khinh bạn”, An Nhiên

đã tự nói ra trước, khiến cô không tiện nói gì nữa, đành hậm hực
bảo: “Đi đi, có ăn mà cũng chẳng thèm đến, sau này đừng có mong
mình cho cậu ăn không nữa.”

An Nhiên cười hì hì. “Bạc Hà đừng tức giận, ngày mai mình vẫn

phải đến để ăn vải thiều, sau đó mình còn lấy về nữa, dù sao cậu
cũng đã đồng ý chia “chiến lợi phẩm” cho mình rồi, đừng có mong

m được phần kia của mình.”

Ngày hôm sau, khi An Nhiên đến tìm Bạc Hà đòi hoa quả rất

khoa trương, cô ấy đem một chiếc túi vải bảo vệ môi trường, ít
nhất có thể đựng được bốn, năm kilôgam đồ, Bạc Hà nhìn thấy
mà dở khóc dở cười. “Cậu đến chỗ mình để càn quét sao?”

An Nhiên vừa vào cửa, mắt liền sáng lên, phát hiện ra hai chậu

lớn chất đầy đu đủ và xoài tươi ngon trên bàn uống nước trong
phòng khách. Bạc Hà chỉ đặt vải vào trong tủ lạnh, hai loại hoa quả
này có thể giữ được tương đối lâu nên tạm thời dùng chậu đựng hoa
quả lớn để chứa. An Nhiên đã quá quen thuộc, không chút khách khí
tự ra gói lại, vừa gói vừa nói: “Đừng có nhỏ mọn như vậy chứ, nhiều
thế này một mình cậu đâu có ăn hết được, chi bằng chia cho mình
để cùng nhau hưởng thụ là tốt nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.