cuốn sách dạy nấu ăn, chạy khắp nơi trong thành phố tìm nguyên liệu nấu
ăn, chỉ vì hắn ăn xong thì sẽ có một câu ca ngợi kia giành cho cô.
Song những thứ này Tần Phong cho tới bây giờ đều không biết, hắn chỉ
biết là cô nấu được những món ăn ngon, nhưng không biết cô lúc nấu ăn thì
đã dùng bao nhiêu tâm tư, chạy bao nhiêu chợ rau, thử bao nhiêu nguyên
liệu nấu ăn...
Hắn không biết, hắn cho tới bây giờ cũng không biết…
Cô đau lòng buồn bực, nhưng không khóc nổi.
“Tiểu Sanh, muốn khóc thì hãy khóc đi.” Quỳ đi tới, nhẹ nhàng đưa tay
đem đầu của cô đặt ở trước ngực của mình.
Ngay lúc đó lưng của La Tiểu Sanh có chứt cứng còng, sau đó dần dần
thả lỏng ra, cô lẳng lặng đứng dựa sát vào hắn, bên tai truyền đến nhịp tim
có quy luật của Quỳ. Một khắc kia, thời gian trong phòng giống như dừng
lại, cô thậm chí có hoảng hốt trong chốc lát, chỉ muốn đứng mãi như thế
này mà không muốn rời xa…
Ngoài phòng, màn đêm lặng lẽ phủ xuống, một mảnh đen nhánh bao phủ
cả vùng đất.
Bóng đèn cũ ký tỏa ra những ánh sáng mờ ảo, đang đung đưa ở bên
trong phòng, đem bóng hai con người đang dựa vào nhau kia kéo thật dài.
“Quỳ, khuya hôm nay anh không nên đi, có được không?”Cô nhẹ nhàng
mà rù rì, tham luyến hơi ấm nơi ngực của hắn mà không muốn rời đi, từ nhỏ
đến lớn La Tiểu Sanh cũng không lệ thuộc quá vào một người như vậy, vừa
nhìn thấy hắn thì sẽ cảm thấy an tâm, có hắn ở bên người thì ngay cả hô hấp
cũng có thể phóng túng chút ít.