Tháng sáu, khí trời đã nóng lên, La Tiểu Sanh đem tấm chăn mỏng đắp
trên người, giống như là đang liều mạng chen chúc vào trong cái kén vậy.
Quỳ năm nghiêng, nhìn cái đầu không ngừng di chuyển vào trong chăn
của cô, trong khoảng cách của bọn họ như có hòn đá chắn ngang vậy, rút
cuộc nhịn không được mà trêu chọc, “Em sắp dán vào tường rồi kìa.”
“Em thích dựa vào tường ngủ.” La Tiểu Sanh vừa nói, lại chen chúc dần
vào bên trong.
“Ai u.” Giãy giụa với biên độ quá lớn, lỗ mũi đụng phải vách tường.
“Ngu ngốc.” Quỳ khẽ thở dài một tiếng, đưa tay kéo lấy cô.
“Anh anh… anh..Anh làm gì?” La Tiểu Sanh cả kinh, ngay cả thở cũng
không dám thở mạnh, liền liều mạng kéo lấy cái chăn mỏng trên người
mình.
Quỳ cũng không để ý sự khẩn trương của cô, đưa tay nâng hông của cô
lên, vừa dùng lực thì cả người La Tiểu Sang từ sát trong tường bị lôi vào
trong lồng ngực của hắn.
Hai người dán chặt lấy nhau, nhiệt độ từ bàn tay hắn cách cả tấm chăn
mỏng nhưng cô vẫn cảm nhận được nhiệt độ đó trên hông của mình. Trong
nháy mắt, La Tiểu Sanh khẩn trương lên, dường như ngừng cả hô hấp, thân
thể cứng còng, trong đầu trống rỗng.
Tư thế như vậy được giữ một lúc lâu, một cử động mà La Tiểu Sanh
cũng không dám, cho đến khi tiếng hít thở đều đều của Quỳ vang lên ở bên
tai, trong khi bọn họ vẫn như cũ không có chuyện gì phát sinh ra.
Hắn không phải là… ngủ rồi chứ?”