một phần nam tính thành thục. Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm cô, La Tiểu
Sanh bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút dồn dập.
"Thật khéo quá, anh cũng đi dạo phố sao?" Cô tận lực che giấu sự bối
rối của bản thân.
"Anh đâu có rảnh như vậy chứ? Anh dẫn bà xã đi bệnh viện."
Bà xã? Nghe được hắn hạnh phúc khi gọi từ kia, trong lòng La Tiểu
Sanh giống như bị dây thít chặt. Ánh mắt cô lướt qua Tần Phong nhìn về
phía sau, Giang Vân đang mỉm cười chào cô, "Hi, tiểu Sanh."
"Khéo quá." La Tiểu Sanh có chút chột dạ, bỗng nhiên lại nhớ ra điều gì,
vội vãn hỏi, "Cậu bị sao vậy? Thân thể không khoẻ sao?"
Giang Vân đỏ mặt cúi đầu.
Tựa hồ La Tiểu Sanh đã hiểu được vấn đề, sợi dây trong lòng lại càng
buộc chặt hơn, cô cẩn thận hỏi, "Có phải... là mang thai không?"
Giang Vân gật gật đầu.
Một khắc đó, tim La Tiểu Sanh giống như bị cái gì đó đánh vào, đầu óc
trỗng rỗng.
Thật lâu sau, cô lấy lại tinh thần, nụ cười tái nhợt, "Chúc mừng hai
người."
Giang Vân ngại ngùng nở nụ cười, nụ cười kia không thể giấu nổi sự
hạnh phúc, trong mắt La Tiểu Sanh lại giống như bị dao cắt, đau đớn khôn
cùng.
"Thật không hiểu cô ấy, mang thai thì có gì thẹn thùng cơ chứ?" Tần
Phong dịu dàng mỉm cười nhìn Giang Vân, lại quay đầu về phía La Tiểu
Sanh, thân thiết hỏi han, "Tiểu Sanh, gần đây em có đi đâu không? Anh có