Cho dù như thế nào, biết mật khẩu máy tính cũng tốt rồi, A Diêu hào
hứng chạy đi mở máy, quả nhiên Mạc Trăn không lừa cô, mật khẩu thật mẹ
nó là 12345!
Bí mật rách nát này cô tiện tay thử một lần cũng có thể thử được á,
nhưng cô lại bị lừa cấm lên mạng lâu như vậy!
A Diêu cảm thấy có một ngụm máu cứ lăn lộn trong cổ họng mình.
"Bây giờ không còn gì để oán trách chứ?" Mạc Trăn cởi chiếc cúc ở cổ
áo, chuẩn bị đi tắm. Cả một ngày A Diêu đều ở trong phòng, ngay cả mặt
trời hôm nay tròn hay dẹt cũng không nhìn thấy. Cô suy nghĩ một chút,
chẳng biết xấu hổ cười với anh, "Trăn Trăn, không bằng chúng ta đi hẹn hò
nhé."
Mạc Trăn: ". . ."
Có thể không đem hai chữ 'hẹn hò' này nói đúng lý hợp tình như vậy
được không?
"Chúng ta đã có quan hệ như vậy, chẳng lẽ anh không định chịu trách
nhiệm với tôi ư T^T?"
Mạc Trăn: ". . ."
Đây là dạng gì vậy hả! Còn có đừng cho là cô lấy biểu cảm đáng
thương là cô liền có lý!
"Mỗi ngày anh đều ăn thực phẩm hâm trong lò vi sóng không tốt cho
sức khỏe, chúng ta ra ngoài ăn đồ có dinh dưỡng đi!" A Diêu cũng không
trêu chọc nữa, cấp một cái cớ.
Mạc Trăn nghiến răng, sau đó thản nhiên cười, "Được rồi, coi như là
tôi dắt chó đi dạo."