"Trăn Trăn, tôi có cảm giác người nhìn anh giống như càng lúc càng
nhiều." A Diêu nhìn quanh bốn phía một cái, cảm thấy trong lúc vô tình
bọn họ đã bị bị bao vây.
Mạc Trăn ho khan một tiếng, tay phải cuộn lại thành một nắm đấm
ngăn bên mép, "Cho nên cấm cô nói chuyện với tôi."
A Diêu trề môi, nhưng thật sự không nói gì nữa.
Có tiếng giày cao gót từ phía sau đến gần, A Diêu nhàm chán xoay
đầu qua, nhìn thấy một người phụ nữ mặc bộ đầm đen đang đi tới bên này.
Trong tay cô ta cầm một ly rượu vang đỏ, diễm lệ như môi son của cô ta.
Dưới chân giẫm chiếc giày ít nhất cao mười centimet, mỗi một bước đi đều
rất vững vàng.
"Mạc Thiên Vương, khéo như vậy?" Người phụ nữ đi tới trước mặt
Mạc Trăn liền dừng lại, lắc lắc non nửa ly rượu trong tay, "Một người?"
A Diêu ngẩng đầu quan sát cô ta, tóc nâu được tết thành một bông hoa
tinh xảo phức tạp, cuộn ở sau đầu, phía trên điểm xuyết mấy viên đá hình
giọt nước màu bạc, vừa khéo hợp thành một cặp với hai đôi khuyên tai.
Nếu muốn dùng một từ để hình dung người phụ nữ trước mặt này, so
với xinh đẹp, thì tinh xảo lại càng thích hợp hơn một chút. Không nói trang
điểm tinh xảo trên mặt cô ta, ngay cả độ cong khóe môi giơ lên cũng giống
như đã trải qua tính toán kỹ lưỡng vậy, nhếch lên vừa phải.
"Ừ." Mạc Trăn nhấp một ngụm nước, dùng khăn giấy lau miệng.
"Thật trùng hợp, em cũng một người, không phiền nếu em ngồi xuống
chứ?" Tuy người phụ nữ đang hỏi, nhưng cơ thể cô ta đã sớm tùy lúc chuẩn
bị ngồi xuống đối diện anh.