Trong đầu Lê Nhan vẫn xoay quanh trên tấm poster, quả nhiên, không
dán poster lên thì cô không tài nào ngủ được.
Xoay người ngồi dậy, Lê Nhan mở hành lý của mình, lấy tấm poster
được bọc cẩn thận ra. Nếu anh nói có thể dán poster của anh ấy, vậy cô dán
lên cũng không có quan hệ gì chứ?
Lê Nhan gỡ tấm poser ra, ha ha cười ngu, dính nó vào đầu giường.
Buổi sáng ngày hôm sau, khi điện thoại báo thức vang lên, Mạc Trăn
đã đứng trong phòng Lê Nhan được năm phút.
Nhìn lướt qua đồng hồ báo thức trên đầu giường vang lên không
ngừng, Mạc Trăn thuận tay tắt đi.
"Ưm..." Lê Nhan cọ cọ lên gối, từ từ mở mắt ra. Mạc Trăn đứng bên
mép giường, cười tủm tỉm nhìn mình.
Lê Nhan ngớ ra trong phút chốc, sau đó cuộn chăn lên người, thét chói
tai ngồi dậy: "Anh anh anh anh anh sao lại ở đây!"
Mạc Trăn nhướn nhướn mày, chẳng những không thấy quẫn bách vì bị
bắt tại chỗ chút nào, mà còn có cỗ quân tử thẳng thắn vô tư đứng ngoài thế
tục: "Đây là nhà tôi, tại sao tôi không thể ở đây?"
"Nhưng anh đã nhường phòng cho em rồi mà!"
"Nhường cho em?"
"Em nói là, nhường cho em ở..."
Mạc Trăn nhàn nhạt cong môi lên, ánh mắt lại dời đến trên bức tường
đối diện. Lê Nhan phản ứng một giây, sau đó nhanh chóng nhào tới bức
tường: "Không được nhìn!"